Vợ chồng tôi lấy nhau đã gần 10 năm rồi mà chưa có điều kiện để ra ở riêng, sống cùng với ông bà nội ức chế lắm nhưng tôi vẫn phải nhẫn nhịn mỗi ngày.
Con tôi mới được gần 2 tuổi, nhiều lần đi gửi trẻ nhưng ốm quá nên bà nội bảo cứ để ở nhà khi nào 3 tuổi đi học cũng được. Vì bà chăm cháu nên chồng tôi bảo mỗi tháng biếu hai triệu để bố mẹ có đồng ra đồng vào. Hàng tháng vợ chồng tôi phải nộp cho ông bà 4 triệu đồng tiền ăn chi tiêu sinh hoạt nữa, coi như mất đi khoản lương của một người.
Từ ngày em gái chồng gửi cháu 8 tháng tuổi về cho bà nội chăm thì con tôi không được quan tâm nhiều. Mỗi lần đi làm về thấy bà nội bế ẵm cho cháu ngoại ăn, còn bỏ mặc con tôi tự chơi một mình ngoài sân, nhem nhuốc, bẩn thỉu khiến tôi không khỏi thương xót.
Ảnh minh họa
Tôi có góp ý cho bà nên quan tâm đến cháu nội một chút thì bà lại kêu toáng lên: “Chị đi làm chỉ có một việc, còn tôi già rồi một nách hai cháu nhỏ, cả ngày quay cuồng với bọn chúng đến ăn chẳng ngon ngủ chẳng xong. Thôi chị ở nhà mà trông con luôn đi tôi trả đấy”.
Rồi bà giận tôi ra mặt, cơm bưng nước rót cũng không thèm ăn, cứ ở trong giường dỗ cháu ngoại ngủ, chỉ đến khi chồng tôi vào nói ngon ngọt bà mới chịu ăn. Thế là buổi tối hai vợ chồng lại được một trận cãi nhau to tiếng vì tội tôi làm bà nội giận.
Một ngày đi làm về, nghe dưới ao có tiếng vùng vẫy, tôi đoán là có cá to nên ra xem, để rồi nhìn thấy bàn tay chới với khiến tôi bủn rủn hết cả người. Dù hoảng sợ vô cùng nhưng tôi vẫn cố hết sức lao xuống cứu con nhanh nhất có thể. Đưa con lên bờ tôi hô hoán gọi mọi người giúp, sau khi hô hấp nhân tạo thì con tôi đã tỉnh táo lại và hai mẹ con ôm nhau mà khóc.
Đến buổi tối khi ăn cơm xong tôi ngồi lại nói chuyện với cả nhà, bảo ông bà hãy quan tâm tới cháu hơn, trẻ con đầu óc chưa biết suy nghĩ, đi một bước hay làm gì người lớn cũng phải để mắt đến.
Ảnh minh họa
Chỉ có thế, bà giận dỗi mang hai triệu đồng ra ném thẳng vào mặt tôi nói là mang con đi mà gửi trẻ, từ ngày mai sẽ không trông nữa, có mấy đồng bạc mà bắt bẻ đủ điều. Chồng tôi nóng mặt định đánh vợ nhưng tôi đã tránh kịp, anh bắt tôi phải xin lỗi ông bà, nhà này không có kiểu con dâu hỗn hào như thế.
Tôi không xin lỗi mà bế con bỏ vào phòng, ai ngờ chồng ném hết quần áo rồi đuổi tôi ra khỏi nhà. Chỉ một chút xíu nữa thôi con tôi không còn, thế mà không ai chịu trách nhiệm giờ còn lớn tiếng bênh nhau rồi đuổi tôi ra ngoài. Mấy hôm nay tôi buồn lắm, mẹ con chẳng nói với nhau lời nào, chồng vợ cũng nhìn nhau như kẻ thù, không biết khi nào mới qua được giai đoạn này nữa.
VA (Theo Thương Hiệu và Pháp Luật)