Chúng tôi bằng tuổi và lớn lên bên nhau từ nhỏ. Anh sinh ra trong gia đình khá giả không phải lo nghĩ về tiền bạc. Còn tôi thì ngược lại. Nhà tôi nghèo, bố thì suốt ngày say rượu rồi đánh đập hai mẹ con. Dù hoàn cảnh trái ngược nhau nhưng tôi và anh vẫn rất thân thiết. Tôi cũng được bố mẹ anh quý mến và coi như con cái trong nhà vì ngoan hiền và học giỏi.
Ngày chúng tôi nhận được giấy báo đại học, cũng chính là ngày anh tỏ tình với tôi. Tình cảm gắn bó, hiểu nhau nên tôi đã không chần chừ gì khi nhận lời yêu anh. Nhưng tình cảm của chúng tôi vấp phải sự phản đối gay gắt của hai bên gia đình vì không "môn đăng hộ đối".
Dù bị ngăn cản nhưng chúng tôi vẫn âm thầm bên nhau. Suốt 4 năm đại học, anh lo lắng mọi công việc lớn nhỏ trong gia đình tôi, chủ yếu là tiền để trả cho những món nợ từ rượu chè cờ bạc của bố tôi. Vì vậy ngoài tình yêu với anh, tôi còn có một sự biết ơn lớn.
Khi ra trường, cả hai đều đi làm ngay nhưng mức lương khá thấp. Đúng thời điểm đó, mẹ người yêu tôi phải lên thành phố điều trị căn bệnh ung thư dạ dày. Tình cảm của chúng tôi bắt đầu có trục trặc. Ngày nào anh cũng túc trực bên mẹ, không có nhiều thời gian dành cho tôi nữa. Thậm chí nhiều khi anh còn cáu gắt, mắng mỏ tôi. Nhưng tôi không trách người yêu, vì tôi biết anh rất thương và hiếu thảo với mẹ.
Ngày bà nằm viện, lúc nào được nghỉ là tôi lại thay người yêu vào viện đỡ đần, chăm sóc bà. Mới đầu, bà mắng mỏ, chửi bới đuổi tôi về, tôi tủi thân lắm. Nhưng một thời gian sau, bà cũng không khắt khe với tôi nữa. Thậm chí nhiều khi bà còn ngồi nói chuyện, tâm sự với tôi hàng tiếng đồng hồ. Căn bệnh hiểm nghèo có lẽ đã khiến bà suy nghĩ lại nên mối quan hệ của tôi và gia đình anh cũng bớt căng thẳng.
Cứ tưởng mẹ người yêu đã đón nhận tôi thế nhưng đúng vào ngày bà chuẩn bị đợt hóa trị thứ 3, bà đã gọi tôi vào phòng nói chuyện riêng. Bà vừa khóc vừa tâm sự rằng, bà chưa bao giờ ghét tôi. Nhưng hoàn cảnh hai gia đình quá khác nhau, bà mong tôi hãy tránh xa anh vì chúng tôi không thuộc cùng một đẳng cấp.
Bà muốn anh lấy con gái một người bạn của bố anh để rộng đường công danh. Sau này khi bố anh về hưu, anh là người thừa kế duy nhất, trách nhiệm trên vai anh rất lớn. Nếu không có một gia đình vợ vững mạnh với những mối quan hệ xã hội tốt thì con đường anh đi sẽ rất gập ghềnh, trắc trở.
Bà bảo sẽ vô cùng biết ơn, có chết xuống dưới suối vàng cũng sẽ phù hộ cho tôi nếu tôi đồng ý chia tay anh. Tôi hãy coi như đây là tâm nguyện cuối cùng của một người sắp sang thế giới bên kia để bà không phải luyến tiếc điều gì.
Tôi sững sờ nghe tâm nguyện cuối cùng của mẹ người yêu. Bà khóc, tôi cũng khóc. Trước những lời lẽ đầy khẩn khoản, lời phân tích rành rọt ấy của mẹ anh, tôi không biết phải trả lời sao ngoài cái gật đầu.
Để thực hiện tâm nguyện cuối cùng của mẹ người yêu, tôi đã chấp nhận
rời xa anh (Ảnh minh họa)
Sau khi suy nghĩ kỹ, tôi hẹn gặp và trao cho anh thứ quý giá nhất của đời con gái coi như một món quà trả ơn. Anh rất ngỡ ngàng vì bao nhiêu năm qua mỗi khi anh đòi hỏi thì tôi đều từ chối nhưng giờ lại bỗng dưng đồng ý. Nhưng tôi đã trấn an anh và nói rằng, có thể mẹ anh sẽ đồng ý cho chúng tôi đến với nhau nên bây giờ tôi muốn thực sự được làm vợ của anh. Lúc đó, anh không còn băn khoăn mà tự nhiên đón nhận tình cảm của tôi.
Sáng hôm sau, tôi âm thầm thu dọn đồ đạc và chuyển đến một nơi khác lập nghiệp. Tôi đã nói lời chia tay và bảo anh đừng tìm tôi nữa. Ở một vùng đất khác, tôi vẫn nghe ngóng tin từ bạn bè kể về anh. Những người này nói anh tiều tụy và tìm tôi khắp nơi. Tôi cũng nhớ anh nhiều lắm nhưng giờ thì không thể quay lại nữa. Hy vọng, anh sẽ sớm vượt qua được quãng thời gian khó khăn này và đến với một người con gái khác mà không phải là tôi.
Thiên Thanh (TH) (Theo Giadinhvietnam.com)