Danh mục

Những lời yêu chưa ngỏ

Thứ hai, 11/11/2013 22:08

Một ai đó cho tôi nhận ra rằng, khi yêu thương nhau, hãy nói bằng cả lời nói và hành động, hãy để cho trái tim được phép lên tiếng, đừng tìm cách nhấn chìm nó qua ngày này, tháng khác để rồi tự ôm đau khổ.

1. Năm mười lăm tuổi, tôi là một đứa con gái bắt đầu biết rung động trước một người bạn trai. Đó cũng chẳng phải là ai xa lạ, không phải là mối lương duyên sét đánh, suy cho cùng là do… người đánh.

Phải, lần đó tôi đi học tối về, bị một đám bạn trai chặn xe, anh xuất hiện. Không phải mô tuýp anh hùng cứu mỹ nhân mà tôi thích anh, đem lòng hâm mộ hay gì đó đại loại. Chỉ là vì anh đã cốc đầu tôi một cái vì tội cãi bướng, không chịu đi theo sau xe anh về nhà mà đi liền một mạch về trước.

Anh hơn tôi ba tuổi, ở tuổi của anh chẳng phải là trẻ con cũng chưa hẳn đã là người lớn. Chỉ là anh trưởng thành hơn tôi, suy nghĩ nhiều hơn tôi, tự nhiên cũng thành người lớn hơn tôi mà thôi. Nhà chúng tôi cạnh nhau, trường cũng cùng đường nên đi học hay đi với nhau. Anh chắc chắn không biết rằng tôi thích anh từ cái tối mà anh trở nên anh hùng một cách lạ lẫm, anh chỉ biết một điều, rằng tôi là con nhóc khó bảo, lúc nào cũng bám theo anh nghe kể chuyện thể thao, bóng đá… Đủ các thể loại anh thích thì tôi cũng thích, giống như một đứa em trai hơn là một cô bạn gái. Dẫu vậy, tôi vẫn lấy làm mãn nguyện.

Có lần, sinh nhật tôi, tôi bỏ cả bàn bánh trái mà một cậu bạn trong lớp chuẩn bị riêng cho tôi. Có lẽ, cậu ấy thích tôi, ai cũng nói vậy. Nhưng vì anh biến đi đâu mất, cả ngày đều không xuất hiện, cũng không nhắn tin chúc mừng tôi lấy một lần, nên tôi chạy đi tìm anh, bỏ lại cậu bạn ngơ ngác, với những viên kẹo ngọt và thứ tình cảm non nớt chết yểu. Sau này khi gặp lại cậu ấy, tôi cười:

“May cho cậu là đã không thích tớ, tớ có gì hay ho đâu. Chúng ta là bạn, sẽ tốt hơn!”

Cuối cùng tôi cũng tìm được anh, anh đá bóng với bọn con trai cùng lớp, chạy thế nào mà bị toác một miếng rõ to ở đầu gối, cứ ngồi đó như bị đóng băng, mặt ỉu xìu.

- Có cần em cõng anh về nhà không?

Tôi sốt sắng, vừa thổi vết thương của anh vừa nói, vô tình khiến anh bật cười.

- Với sức của em mà cõng được anh à? Chạy qua bên kia đường mua băng gạc về giúp anh là được.

Tất nhiên là nghe theo lời anh vẫn hợp lý hơn. Sau khi lo cho anh xong, tôi dìu anh về, suốt dọc đường cứ líu lo đủ thứ, tự nhiên anh ho khẽ rồi thì thầm.

- Hôm nay sinh nhật nhỉ, anh xin lỗi nhé! Chúc mừng sinh nhật em.

Con người này buồn cười lắm, vừa xin lỗi lại vừa chúc mừng, nhưng tôi chẳng đủ vui để có thể cười toe toét như ban nãy.

- Xin lỗi gì chứ. Cho anh nợ em là được chứ gì. Lúc nào cần em lại đòi, nhé!

Nói rồi tôi vẫy tay chào anh và đi thẳng về nhà. Lúc bấy giờ anh đứng ở cửa, cố nói thật to cho tôi nghe, chỉ vẻn vẹn ba từ.

- Ừ, anh hứa!

Tuổi mười lăm của tôi chỉ ghi nhớ duy nhất một điều, đó là lời hứa của anh. Dù chẳng biết anh có thực hiện nó được không khi tôi nói ra, nhưng tôi vẫn tin tưởng rằng anh sẽ làm điều gì đó cho tôi, ít nhất thì anh cũng đã hứa. Cứ như vậy, tôi vẫn thích anh, thích một cách thầm lặng, tự vun tay nuôi lớn mối tình khờ khạo, vẫn bên cạnh anh như một đứa em trai hơn là một cô bạn gái. Tôi vẫn dại khờ mãn nguyện.

2. Mười tám tuổi, tôi đỗ vào trường đại học mà anh cũng đang là sinh viên ở đó. Tất nhiên vì thích anh nên tôi mới cố sống cố chết học bằng được để thi vào đây. Ai cũng nói môi trường này không hợp với tôi, con gái mà đi học trường kỹ thuật. Nhưng tôi chẳng quan tâm nhiều lắm, nơi đó có anh là đủ rồi.

Những ngày đầu tiên làm tân sinh viên, cả tôi và anh đều hồ hởi. Anh đưa tôi đi dạo khắp phố phường Hà Nội, đi đến mỗi nơi đều thuyết giảng cho tôi nghe. Giọng của anh trầm và ấm, nghe vừa dễ chịu vừa thích thú. Tôi cũng không quan tâm nhiều đến những gì mà anh nói, chỉ biết nhâm nhi que kem lạnh rồi gật gật liên hồi.

Có những lần cả hai chúng tôi đi xe bus, khi thì anh nhường chỗ cho tôi ngồi, khi thì đứng ở phía sau giúp tôi trông chừng cái balo to ụ vì sợ có kẻ gian móc túi. Hiếm có khi nào tôi và anh được ngồi cạnh nhau, lãng mạn như trong phim Hàn. Tôi từng thở dài ngao ngán vì điều đó, nhiều lúc đâm ra trách anh ngốc nghếch, lại hơi hâm hâm, anh chỉ cười.

- Anh là con trai, phải nhường ghế cho người già và trẻ em chứ. Cũng không thể để mấy chị có em bé phải đứng được.

Tất nhiên là anh lúc nào cũng đúng, nói lý chẳng ai chê vào đâu được. Nhưng cũng may mắn có lần chúng tôi cùng đi học thêm về muộn, tôi chờ bằng được anh về cùng mới thôi, lúc ấy xe bus gần như chẳng có mấy người, chúng tôi được ngồi cạnh nhau. Tôi hí hửng nhắm mắt ngủ ngon lành, tựa lên vai anh một cách thích thú, cảm giác đúng là tuyệt vời hơn cả những bộ phim Hàn mà tôi xem. Và đó cũng là lần đầu tiên tôi ngồi gần anh đến thế, gần đến nỗi nghe được tiếng thở của anh.

- Sau này anh đi làm, có tiền, có xe, nhất định sẽ không để em phải khổ.

Có lẽ vì thấy tôi nhắm mắt nên anh nghĩ rằng tôi đã ngủ, sau đó anh còn khẽ xoay người nhìn tôi, nói bằng một giọng rất nghiêm.

- Anh hứa đấy!

3. Năm tôi hai mươi tuổi, có một sự biến chuyển lớn. Đó là anh tốt nghiệp, rời trường, có việc làm.

Sau khi ra trường anh vẫn quan tâm tôi nhiều như trước, có lẽ còn chu đáo hơn ngày xưa nhiều. Tôi vẫn là sinh viên, vẫn đều đặn đi học, đi làm thêm, và tất nhiên là cả thích anh nữa.

Nhưng có những ngày mà tôi không thể bình yên, đó là khi biết anh thích một người khác.

Từ trước tôi vẫn chẳng để tâm đến những câu chuyện mà anh kể, tôi chỉ quan tâm đến tình cảm của mình dành cho anh, sợ nó quá ít ỏi nên cố gắng mỗi ngày đều gom góp cho nhiều hơn, lớn dần lên. Còn anh, trong những câu chuyện có một người con gái nào đó thoảng qua, lại gặp mặt đều đặn hàng ngày. Có vẻ người con gái đó làm anh say lòng, lại làm anh mê mẩn. Anh từng hỏi tôi.

- Em đã từng thích một ai đó chưa?

Tôi còn chưa kịp trả lời, còn chưa kịp có một tiếng thật to và nói với tất cả mọi người rằng tôi thích anh, thì anh đã cười.

- Hóa ra, cũng đã đến lúc anh thích một người rồi, nhóc ạ!

Anh xoa đầu tôi, sau đó chào ra về, tim tôi bị hẫng một nhịp. Tôi dần nhận ra, hóa ra tôi cũng mãi chỉ là đứa trẻ, dù thích anh nhiều như thế nào thì vẫn mãi là một đứa trẻ. Tôi chẳng biết vì sao mình khóc, vụng dại và ngốc nghếch, tôi để nước mắt lăn đầm đìa trên má.

Mối tình của tôi dài năm năm nhưng chưa một lần nào tôi đủ can đảm để nói cho anh biết. Đã có những lúc tôi ngỡ anh sẽ hiểu, rồi chuyện tình cảm cứ thế sâu đậm hơn mà chẳng cần thiết phải có một lời nói. Hóa ra tôi đã sai thật rồi.

4. Sau khi biết anh thích một người, tôi vẫn thích anh. Vì thích một người không nhất thiết phải chiếm hữu được người đó làm của riêng mình, với tôi là vậy. Tôi vẫn gặp anh thường xuyên, đi chơi cùng anh như trước. Nhưng khoảng cách giữa chúng tôi như có một bức tường vô hình, không tài nào gần lại như trước nữa.

- Anh với chị ấy sao rồi?

- Không biết nữa, có lẽ bọn anh không hợp. Anh vẫn chưa nói với cô ấy.

Mắt anh cụp xuống, hàng mi buồn rượi, giọng nói cũng chẳng có chút nồng ấm nào, cứ lạnh lùng tan đều theo gió. Tôi vẫn ngỡ rằng mình sẽ vui khi biết điều đó, vì anh chia tay nghĩa là tôi sẽ có cơ hội. Ít ra thì sẽ không phải đấu tranh với một ai đó khác, chỉ là đấu tranh với tình cảm của anh mà thôi. Nhưng sự thật không phải vậy, đấu tranh với tình cảm của anh còn khó khăn hơn vạn lần, vì anh vẫn luôn mặc định tôi là một đứa em trai chứ không phải là một cô bạn gái…

- Hay thật đấy, chỉ vì không hợp?

- Có lẽ còn lý do khác, nhưng anh không biết nên bắt đầu từ đâu…

Tôi thấy rất nực cười. Những con người yêu nhau lấy lý do không hợp để chia tay thật sự rất nực cười. Lúc họ yêu nhau chẳng phải vẫn bất chấp tất cả để yêu đó sao? Chuyện chia tay chắc chắn là có lý do, xong luôn viện cớ không hợp để tìm cách lánh xa. Như thế rõ ràng đã phủ nhận tình cảm trước kia dành cho nhau đúng không?

Mà, ngay cả khi tôi yêu đơn phương vẫn thấy rằng chỉ cần cố sức yêu là sẽ hợp. Chẳng qua là có đủ can đảm để thừa nhận tình cảm của mình và đối phương hay không mà thôi. Giá như người lớn đừng quá xem trọng mình là người lớn, đừng quá giương cao cái tôi cá nhân thì sẽ khác, sẽ đủ can đảm để nhìn nhận ra vấn đề rồi giải quyết thẳng thắn với tình cảm của mình chứ không phải nói vẻn vẹn mấy từ không hợp như thế.

Tôi thở dài, thấy tôi ngồi đăm chiêu anh bất giác bật cười. Nụ cười của anh gần gũi ngay bên cạnh khiến tôi ý thức được rằng anh đang phải chịu sự tổn thương quá lớn. Anh cười như mếu, khuôn mặt phảng phất nỗi buồn, đến mức, nó chạm được cả vào trái tim tôi, lạnh buốt.

- Về thôi, ngồi nghĩ ngợi gì thế nhóc!

5. Nói là đi về nhưng chúng tôi không về hẳn mà còn lượn vài vòng phố Hà Nội. Trời vào thu tiết se lạnh khiến tôi co ro với một góc kỉ niệm ngổn ngang của những ngày đầu tiên ra Hà Nội nhập học. Những ngày ấy cũng là anh cùng tôi lang thang khắp nơi, tôi vẫn là mối quan tâm duy nhất của anh, cũng là đứa con gái duy nhất bên cạnh anh. Có những mùa đã qua, cây thay lá và người thay lòng…

Thật sự thì giữa chúng tôi là thứ tình cảm nào đó khó có thể định hình. Tôi thích anh, không đơn thuần là thích. Còn anh với tôi thì sao? Tôi chưa một lần đủ can đảm để hỏi anh cho dù tôi rất muốn biết câu trả lời.

- Đã có lần, em ngủ gục lên vai anh ở trên xe bus, anh lúc đó tự hứa nhất định sẽ kiếm nhiều tiền, mua xe rồi đưa đón em mỗi ngày, nhất định không để em chịu khổ…

Anh vừa lái xe vừa nói, câu nói của anh vô tình chạm vào một góc thổn thức trong tôi. Rõ ràng tôi còn nhớ, thậm chí rất nhớ khoảnh khắc ấy. Chỉ là anh không biết mà thôi.

- Thật ra, lúc đó… em không ngủ. Em chỉ thử xem cảm giác giống như trong phim là như thế nào thôi.

Tôi lí nhí trả lời, vòng tay lên ngang bụng anh. Chưa bao giờ ngồi sau xe anh mà tôi dám làm như thế, vốn dĩ giữa chúng tôi có một khoảng cách vô hình, kể từ khi anh yêu chị ấy.

- Hóa ra lúc ấy em chưa ngủ à? Thế mà anh không biết.

Anh bật cười, một tay lái xe, một tay xiết nhẹ lấy tay tôi.

- Anh còn nợ em một lời hứa, quà sinh nhật năm em lớp chín, nhớ không?

- Ừ. Nhớ chứ. Đến tận giờ vẫn nhớ. Sao, muốn anh tặng gì nào?

Tôi vùi đầu tựa vào vai anh, quả thật không muốn xa rời khoảnh khắc này một chút nào. Chắc là chút ích kỷ của con gái khiến tôi muốn níu anh ở lại, muốn vòng tay ôm anh chặt hơn. Nhưng tôi cũng biết, càng làm thế càng khiến anh đau lòng. Khi nào mà người anh yêu không phải tôi thì khi ấy tôi níu anh càng chặt, giữ anh càng lâu chỉ càng khiến anh rời xa tôi hơn mà thôi.

- Hứa với em, anh sẽ bắt đầu lại với chị ấy. Đừng để tình yêu của anh vụt đi như thế, được không?

- …

- Anh gặp chị ấy đi, nói rõ tình cảm của mình, nếu có thể, hãy nắm tay chị ấy cùng đi, đừng buông tay nhau dễ dàng như thế…

Giọng tôi gần như lạc đi, mắt tôi nhòe nước. Tôi vẫn gồng mình để nói cho rõ ràng rành mạch ngần ấy từ. Tôi đã để dành lời hứa ấy của anh suốt năm năm, giống như ấp ủ mối tình đầu khờ khạo trong ngần ấy thời gian. Tôi đã có ý định ngông nghênh rằng khi mà tôi đủ lớn, tôi sẽ bắt anh hứa lấy tôi làm vợ. Cuối cùng, tôi dùng lời hứa ấy dành cho một người con gái khác, người mà anh đã yêu và vẫn còn yêu rất nhiều.

6. Khi đưa tôi về đến nhà, anh có nhìn thấy mắt tôi hoe đỏ, đặt vào lòng bàn tay tôi cành hoa sữa anh đã hái được lúc nào, ngào ngạt hương.

- Tặng em này.

- Anh vẫn chưa trả lời em. Hứa với em như thế, có được không?

- Có được không?

Anh lặp lại câu hỏi khiến tôi hơi sững người. Tôi đã nghĩ, hẳn là anh sẽ mỉm cười, rồi dịu dàng xoa đầu tôi, sẽ gật đầu một cái ra hiệu đồng ý rồi bắt tôi vào nhà đi ngủ để anh còn về. Cuối cùng cũng chỉ là một câu hỏi “Có được không?”

- Ừ, anh biết rồi, vào nhà ngủ đi.

Cuối cùng thì anh cũng mỉm cười và gật đầu. Tôi nghe tim mình vỡ ra thành từng mảnh vụn. Tôi ngốc nghếch trao cơ hội cho một người khác, lại cũng vì ngốc nghếch như thế mà đau lòng. Lúc anh quay xe đi, tôi còn ngập ngừng một câu hỏi nhỏ, đã muốn hỏi từ rất lâu rồi, rằng anh có thích tôi không? Có từng thích tôi trong quá khứ một lần nào không? Nhưng rồi lời chẳng thể thốt ra được, tôi đã nghĩ, chuyện anh có thích tôi hay không có lẽ không nên biết thì tốt hơn. Biết đâu đấy khi biết được câu trả lời, tim tôi còn đau hơn thế này nhiều lần, hoặc sẽ hối hận hơn nhiều lần.

Tôi học cách gói ghém tất thảy kỉ niệm về anh lại, gói cả thứ tình yêu thành mầm xanh vốn tưởng đã có thể trưởng thành nay lại bị đốn ngã bởi chính tôi. Tôi mỉm cười, tự thưởng cho mình một giấc ngủ say không mộng mị. Lúc bấy giờ ở điện thoại báo có tin nhắn đến.

“Ngày mai anh sẽ thực hiện lời hứa với em, sẽ đến nói cho cô ấy biết, sẽ cùng cô ấy bắt đầu lại một mối quan hệ mới. Thế nên, ngày mai, em sẽ dành thời gian cho anh chứ?”

Có lẽ, ngày mai là một ngày rất dài, một ngày mà tôi không biết trước được nó chứa đựng những gì bất ngờ sẽ đến. Một ai đó cho tôi nhận ra rằng, khi yêu thương nhau, hãy nói bằng cả lời nói và hành động, hãy để cho trái tim được phép lên tiếng, đừng tìm cách nhấn chìm nó qua ngày này, tháng khác để rồi tự ôm đau khổ. Sẽ có những lúc tình gần nhau trong gang tấc nhưng vì lời không kịp nói ra sẽ trở nên xa vời vợi. May mắn thay, chúng tôi vẫn cùng ở chung dưới một thành phố, cùng hít thở dưới một bầu trời, và chúng tôi vẫn còn có thể gặp lại nhau…

Theo Tri Thức Trẻ

Tin được quan tâm

Bắt đầu từ 15/5/2025: Người dân phải dùng sang Căn cước, không được dùng Căn cước công dân, đúng không?

Việc cấp đổi từ Căn cước công dân sang Căn cước cần được thực hiện theo đúng quy định pháp luật.
Kiến thức 3 ngày, 9 giờ trước

Tin vui: Công chức, viên chức được hưởng thêm 3-4 triệu đồng/tháng nhờ luật mới

Nhiều công chức, viên chức tại Hà Nội đang hưởng lợi từ chính sách tăng thu nhập theo Luật Thủ đô 2024, giúp cải thiện...
Kiến thức 3 ngày, 4 giờ trước

Cán bộ, công chức từ 30/6/2025 không thực hiện điều này sẽ bị xem là không đáp ứng yêu cầu công việc

Theo Ủy ban Quốc gia về chuyển đổi số yêu cầu, đến ngày 30/6, toàn bộ lãnh đạo, cán bộ, công chức phải xử lý...
Kiến thức 3 ngày, 6 giờ trước

Trước 1/8/2025: 5 trường hợp dù là số điện thoại chính chủ vẫn bị khóa SIM, thu hồi số điện thoại?

Theo quy định, những trường hợp này sẽ bị khóa SIM, thu hồi số điện thoại, người dân nên biết kẻo thiệt thòi.
Kiến thức 3 ngày, 7 giờ trước

Tin vui mới: Không cần đóng đủ 20 năm bảo hiểm xã hội, người lao động cũng có thể nhận lương hưu

Mới đây, Bảo hiểm xã hội TP HCM thông tin về những điểm mới tại Luật Bảo hiểm xã hội 2024, trong đó có quy...
Kiến thức 3 ngày, 3 giờ trước

Kể từ bây giờ, người dân mượn xe máy ra đường phải mang theo giấy tờ này nếu không sẽ bị CSGT phạt tới 8 triệu

Xe máy là phương tiện giao thông chủ yếu và phổ biến nên hiện tượng mượn xe máy của nhau rất hay gặp. Tuy nhiên...
Kiến thức 2 ngày, 7 giờ trước

Tin cùng mục

Dù yêu đến đâu cũng phải dặn con cháu xem kỹ 3 dấu hiệu này trong gia đình đối phương trước khi kết hôn

Trước khi con cái bước vào hôn nhân, cha mẹ cần nhìn thật kỹ ba chi tiết quan trọng từ gia đình đối phương. Đây...
Yêu 1 ngày, 6 giờ trước

Phụ nữ có hai thời điểm bộc phát 'nhu cầu' mạnh nhất, đàn ông tinh tế nhất định phải biết

Đàn ông nắm được những thời điểm vàng sẽ giúp người bạn đời 'thỏa mãn nhu cầu', đời sống vợ chồng sẽ viên mãn, hạnh...
Tâm sự 2 ngày, 4 giờ trước

Phụ nữ trung niên sau 40 tuổi càng kín tiếng về 3 điều này thì phước lành càng tăng trưởng

Thực tế cho thấy, nếu phụ nữ sống có thể giữ im lặng giữa chốn ồn ào náo nhiệt thường được coi là may mắn....
Tâm sự 2 ngày, 6 giờ trước

3 điều đặc biệt khiến phụ nữ có gia đình thường không thích trang điểm, ai hiểu được cũng phải trân trọng

Ai cũng yêu cái đẹp, đặc biệt là phụ nữ. Trước khi kết hôn họ rạng rỡ, chỉn chu nhưng sau kết hôn lại giản...
Tâm sự 3 ngày, 1 giờ trước

Gửi phụ nữ trung niên: 4 hành vi này có vẻ thông minh nhưng thực ra lại rẻ tiền! Tôi hy vọng là bạn không có cái nào trong số đó

Khi bước vào tuổi trung niên, phụ nữ đã trải qua nhiều thăng trầm, ngày càng thấu hiểu và sâu sắc hơn. Tuy nhiên, có...
Tâm sự 3 ngày, 3 giờ trước

Vì sao phụ nữ thường sống thọ hơn sau khi chồng qua đời? Những người đã trải nghiệm sẽ cho bạn biết 4 lý do sau

Trong hôn nhân tuổi xế chiều, một thực tế đáng chú ý là phụ nữ thường sống thọ hơn khi chồng qua đời trước. Vậy...
Tâm sự 4 ngày, 18 giờ trước

Tin mới cập nhật

Người lao động có được nghỉ hưởng nguyên lương khi ba mẹ chồng mất?

Trong những thời điểm đau buồn và khó khăn nhất của cuộc sống, việc hiểu rõ quyền lợi của bản thân là vô cùng quan...
Kiến thức 6 phút trước

'Xứ Nẫu' là tên gọi của vùng đất thuộc 2 tỉnh nào ngày nay?

Với người miền Trung, khi nói đến "xứ Nẫu" là nghĩ ngay đến vùng đất Bình Định và Phú Yên.
Dòng sự kiện 13 phút trước

Trường hợp nào không đội mũ bảo hiểm chỉ bị nhắc nhở, không lo phạt nặng?

Mũ bảo hiểm là vật dụng không thể thiếu đối với người đi xe máy, xe mô tô, không chỉ là tuân thủ luật giao...
Kiến thức 13 phút trước

Danh sách chủ xe phải đóng phạt nguội theo Nghị định 168

Ngày 4/4, Công an tỉnh Cao Bằng cho biết, thông qua Hệ thống camera giám sát giao thông, Công an tỉnh đã phát hiện những...
Dòng sự kiện 23 phút trước

Nếu chẳng may thất nghiệp ở tuổi 35, hãy thử 2 công việc này, bạn có thể có thu nhập tăng gấp đôi

Mọi người đều biết rằng nơi làm việc rất khắc nghiệt và bạn khó có thể tồn tại nếu không có kỹ năng. Đặc biệt...
Kiến thức 25 phút trước

Cô gái được Quang Lê nhận nuôi năm 14 tuổi, nay kiếm 140 triệu mỗi show, 19 tuổi giữ chức Chủ tịch, 22 tuổi được Thủ tướng trao giải thưởng

Từ một cô bé 10 tuổi vụt sáng sau cuộc thi Giọng hát Việt nhí, Phương Mỹ Chi đã khẳng định vị thế của mình...
Chuyện làng sao 28 phút trước

Ai là kiểm định viên giáo dục đại học và cao đẳng sư phạm?

Hiện nay, việc kiểm định chất lượng giáo dục đại học và cao đẳng sư phạm đóng vai trò then chốt. Trung tâm của quá...
Kiến thức 30 phút trước

Đừng chỉ giặt ga giường và vỏ gối bằng bột giặt, nó không sạch chút nào, hãy học mẹo này và đừng bao giờ dùng bột giặt nữa nhé

Một số người thường gặp vấn đề với việc bột giặt không hòa tan hoàn toàn, gây ra vết cặn trên vải hoặc không làm...
Kiến thức 35 phút trước

Tục ngữ có câu: 'Tuổi già sẽ gặp hai lần trắc trở, vượt qua được sẽ được hạnh phúc và trường thọ', đó là hai năm nào?

Câu nói: "Tuổi già sẽ gặp hai lần trắc trở vượt qua được sẽ được hạnh phúc và trường thọ" đã được truyền từ đời...
Kiến thức 40 phút trước

Hai thị xã miền Trung sắp lên thành phố, đó là?

Chỉ khoảng 5 năm nữa, hai thị xã ở Thanh Hóa và Phú Yên sẽ phấn đấu trở thành thành phố trực thuộc tỉnh.
Kiến thức 42 phút trước