Bố tôi rất chiều chuộng các con. Ngay từ nhỏ, ông đã rất nuông chiều tôi và em gái, chẳng bao giờ quát mắng hay bắt chị em tôi làm gì. Nhiều lúc mẹ bắt bọn tôi nấu cơm quét nhà, bố còn mắng mẹ. Thế nhưng, cả tôi và em gái đều rất sợ bố. Bố yêu thương chiều chuộng chúng tôi, nhưng lại đối xử với mẹ rất vô tình. Không biết bao nhiêu lần ông thượng cẳng chân, hạ cẳng tay với mẹ tôi. Mẹ tôi đạp xe sang tận huyện khác mua hoa quả về bán, có lần xe hỏng nên mẹ mãi 10h đêm mới về đến nhà. Vừa dong được xe hàng nặng trịch vào sân, bố tôi lao ra. Như người khác thì thấy vợ mệt nhọc như vậy sẽ ra giúp vợ dựng xe, hạ hàng xuống, nhưng bố tôi thì không. Ông đạp thẳng xe hàng xuống sân và vung tay tát mẹ tôi một cái đau điếng:
- Mày đi luôn đi về làm gì, mấy giờ rồi mày có biết không? Mày đi với thằng nào?
- Xe hỏng, tôi dong bộ suốt mấy tiếng liền.
- Hỏng thì bỏ. Vất hết hàng hóa đi, không buôn không bán gì hết!
Nói rồi, ông lấy dao băm hết số hoa quả mẹ tôi nặng nhọc chở về. Sau đó đẩy mẹ tôi ra khỏi sân, khóa luôn cổng lại. Đêm đó, mẹ tôi phải ở ngoài cả đêm. Cả mẹ và chúng tôi đều khóc hết nước mắt.
Từ nhỏ tới lớn, tôi không đếm nổi bao nhiêu đêm mẹ phải ngủ ở ngoài như vậy. Các dì các cô ban đầu còn khuyên bảo, lôi kéo mẹ tôi về nhà họ ngủ, nhưng chẳng lần nào mẹ tôi dám đến nhà ai. Bởi nếu đi đâu ngủ, hôm sau về bố tôi còn đánh đòn đau hơn. Cả gia đình bên nội bên ngoại, ai cũng thương mẹ tôi. Các bác tôi còn khuyên:
- Chú ấy ác như thế, thím bỏ đi cho rồi. Lúc trước con cái còn nhỏ thì không nói, nhưng giờ chúng nó lớn cả rồi, chú thím cũng sắp có con rể đến nơi, thím còn vướng bận gì nữa mà không giải thoát cho mình?
- Em cảm ơn các bác, nhưng vợ chồng đến với nhau đều có duyên phận hết. Anh ấy cũng chỉ là lúc nóng tính lên thì vậy, chứ bình thường đâu đến nỗi. Cũng tại em, không sinh được cho anh ấy đứa con trai. Anh ấy mà có đứa con riêng con rớt nào ở bên ngoài em cũng đồng ý. Mấy đứa nhà em tuy lớn nhưng mà chưa có khôn, chúng nó còn cần bố mẹ đùm bọc.
- Thím cứ nghĩ thế thì chỉ khổ thím thôi.
Tôi nghĩ, nếu bây giờ cả tôi và em gái đều lấy chồng, thì chắc mẹ tôi sẽ nghĩ đến chuyện bỏ bố tôi thôi. Sau đó tôi quyết định lấy chồng ngay khi vừa học xong cấp 3. Chồng tôi lớn hơn tôi 5 tuổi, cũng ra ngoài lăn lộn từ sớm nên rất sành sỏi sự đời.
Tôi tưởng có con rể rồi, chắc bố tôi cũng sẽ kiềm chế hơn mỗi lần nóng giận, không đối xử quá đáng với mẹ tôi nữa. Nhưng tôi lầm. Bố tôi vẫn chứng nào tật ấy, nửa đêm đuổi mẹ tôi ra ngoài ngay giữa hôm trời lạnh nhất. Em gái tôi liền gọi điện cho tôi, hai chị em cùng khóc. Chúng tôi biết, cũng như bao lần trước, chúng tôi chẳng thể làm gì để giúp mẹ cả. Thấy vậy, chồng tôi liền hỏi rõ sự tình. Sau đó, tôi thấy anh ra ngoài.
(Ảnh minh họa)
Một lúc sau, tôi thấy em gái hốt hoảng gọi đến:
- Chị ơi mẹ bị đám người nào đến bắt đi rồi. Bọn họ hình như say, đến đập phá nhà mình sau đó đưa mẹ đi mất. Bố đuổi theo nhưng không kịp!
Tôi cũng hoảng loạn không kém, vội vã cùng chồng về nhà. Ở nhà, bố tôi đã huy động mọi người đi tìm. Suốt mấy ngày sau đó cũng không thấy tung tích mẹ tôi đâu. Bố tôi bấy giờ mới ân hận vì những gì mình đã làm và hiểu ra, với bố, mẹ quan trọng cỡ nào.
- Không biết mẹ mày giờ ở đâu, tao mà bắt được cái bọn đem mẹ mày đi thì tao giết chúng nó!
- Nếu bố không đuổi mẹ ra khỏi nhà thì bọn nó cũng không say rượu làm càn, mang mẹ con đi mất. Không biết mẹ có bị gì không. Mà nếu bị bắt đi mà người ta cho mẹ sống an ổn thì con cũng muốn để mẹ đi, cho mẹ khỏi khổ vì bố.
- Chỉ cần mẹ mày không việc gì trở về, bảo tao chết cũng được.
Nghe bố nói vậy, tôi biết lần này bố đã tỉnh ra. Đúng lúc này thì mẹ tôi đi về. Nhìn thấy mẹ tôi, bố tôi mừng lắm, vội vã kiểm tra xem mẹ tôi có bị làm sao không. Thấy mẹ tôi ngoài vẻ tiều tụy xơ xác, theo lời mẹ tôi nói thì do bọn kia bắt đi, mấy ngày này bị bỏ đói, mãi mới có cơ hội trốn thoát, thì bố mắt bố tôi ươn ướt. Ông vội vàng sai chúng tôi đun nước, lấy quần áo cho mẹ tôi tắm rửa, còn mình thì vào bếp lấy đồ cho mẹ tôi ăn.
Thấy bố săn sóc mẹ như vậy, tôi, chồng, và em gái đưa mắt nháy nhau. Thực ra tất cả mọi chuyện đều là do chồng tôi sắp đặt. Anh bảo làm vậy để bố tỉnh ra, chừa thói xấu. Tôi hi vọng sau chuyện này, mẹ tôi sẽ không còn khổ sở vì tính vũ phu của bố tôi nữa.
Phượng Chi (Theo Nld.com.vn)