Để thoát khỏi cái cảnh mẹ chồng con dâu, và cái cảnh ngày nào chồng cũng gọi dậy sớm, đưa đưa đón đón con cái đi học. Để tìm về cảm giác như ngày xưa, hôn nhiên, cô đơn nhưng vui vẻ, độc thân nhưng quyến rũ.
Thay vì cảm giác lo lo lắng lắng mỗi sáng trước khi ngủ dậy xem mình đã chuẩn bị ăn sáng xong chưa, chị sẽ được tận hưởng những tách cà phê cùng bạn bè, ngồi chém gió vài phút trước khi đi làm. Chị sẽ được ngủ nướng, hay nũng nịu mẹ làm cho mấy món ăn ngon, hoặc rủ rê bạn bè ra hàng quán. Chẳng có âu lo, chẳng phải hẹn giờ và bật dậy phăng phăng như có ai đó thúc vào mong. Cái cảm giác cứ đợi mẹ tốc chăn rồi lại trùm kín đầu ngủ cố vài phút thấy thật thú vị và hồn nhiên biết bao.
Thay vì những bữa trưa phải về cho con bú, chị sẽ được thong dong phố phường, khám phá những quán ăn ngon với mấy đứa bạn cùng cơ quan. Sẽ chẳng phải vội vội vàng vàng về nhà nuốt nhanh mấy hạt cơm, lo con khóc vì đói mà lại chẳng kịp ngủ nghỉ, thở hổn hển phi xe đến cơ quan cho kịp giờ. Rồi cả ngày chỉ chăm chăm vào công việc cho xong để được về đúng giờ.
Nhiều khi chị chỉ muốn thoát khỏi cái nợ nhà chồng (ảnh minh họa)
Bởi nếu chưa lấy chồng, thay vì những giờ tan tầm chiều, chị phải nhanh nhanh về nhà, phi như bay hoặc vượt cả đèn đỏ vì sợ tắc đường, chị sẽ thong thả, ngồi lại công ty, tha hồ hẹn hò, tán gẫu đủ thứ chuyện. Rồi có thể nhắn tin, điện thoại cho bất kì ai chị muốn, hoặc nhận bất cứ lời mời nào nếu chị ưng ý.
Chị sẽ chẳng phải câm nín, chịu đựng khi bị mẹ chồng quát nạt. Không phải nhìn ánh mắt của mẹ chồng, sự khó chịu của bà mỗi khi con chị khóc. Cũng không phải o ép, giữ ý tứ mỗi khi ăn uống cho đúng phận làm dâu. Chị tha hồ rủ bạn về nhà chơi, tụ tập ăn uống những ngày cuối tuần để thay đổi không khí. Chị cũng có thể về nhà mẹ để mỗi lần nhớ mẹ, không phải xin phép và luôn bị từ chối như bây giờ.
Nếu chưa có chồng, chị chẳng phải xin phép ai cả khi chị muốn đi đâu đó. Ngay cả đến đón mẹ lên chơi, chị cũng không làm được. Vì một nhà có hai bà mẹ thật khó để đối xử. Chị cứ sống thế, qua ngày qua tháng được mấy năm rồi. Chồng chị cũng chẳng phải người tâm lý gì nên không hiểu cho tâm trạng của một người con dâu ở chung với mẹ chồng, phải cung phụng mẹ chồng là như thế nào.
Lẽ ra, chị sẽ tha hồ ăn diện, mua sắm và mặc những bộ đồ chị thích thay vì việc chị chẳng dám ăn diện vì sợ bị mẹ chồng soi, nói chị hoang phí.
Chị có lúc rất muốn bỏ chồng, thoát đi cái "nợ" mà thân con gái phải mang. Nhưng rồi, chị lại nghĩ, người ta mong có chồng có con chẳng được, cớ gì có rồi mình lại muốn bỏ. Chị cứ nghĩ thế và tiếp tục sống thật vui vẻ.
Ai cũng thế, sẽ có những phút xao lòng, những lúc mệt mỏi vì phải làm con dâu, làm vợ, làm mẹ và có những lúc thực sự muốn bỏ chồng, trở vể cuộc sống độc thân như ngày nào. Chị cũng vậy, nhưng chị sợ, rồi mình sẽ phải ân hận.
Bạn đang có những tâm sự, vui, buồn… muốn chia sẻ những bức ảnh đẹp, gửi lời nhắn (một bài hát, lời yêu, một tấm thiệp chúc mừng hay những dòng thơ nhỏ…) tới những người thân yêu của mình. |
Eva