Đò đưa dâu theo chồng xuôi dòng xa bến. Thấm thoát cũng đã qua 3 năm tôi làm dâu nhà chồng cách xa bố mẹ hàng nghìn cây số. Cứ mỗi lần nghĩ đến bố mẹ, lòng tôi lại bồn chồn như lửa đốt và xót xa. Con đúng là "bé ăn hại, lớn bay đi"...
Lần giở cuốn nhật ký thỉnh thoảng tôi mới có thời gian viết được những nỗi niềm lòng mình, tôi thấy bố mẹ đẻ con gái và nhất là lại lấy chồng xa như tôi thật là vô tích sự.
"Ngày 27/01/2010
Nhớ cách đây 3 năm khi con vừa chân ướt chân ráo rời khỏi trường cao đẳng kế toán, con đã có người thương cưới hỏi. Hàng xóm ca ngợi bố mẹ mát tay nuôi được đứa con gái xinh xắn, ngoan hiền. Bạn bè kêu con tốt phúc. Con chẳng biết lý do gì, song làm thân con gái, sớm muộn gì rồi cũng đến lúc lên xe hoa.
Niềm vui của con “ngắn chẳng đầy gang”, con lại phải đối diện với nỗi lo bố mẹ già không có người chăm sóc. Ngày trước, con nghe mẹ kể nhà mình nghèo lắm. Thế nên bố mẹ chỉ dám sinh một mình con để lo đủ cho con ăn học bằng người. Con đi lấy chồng xa đồng nghĩa với việc bố mẹ phải sống cô quạnh, không người chăm sóc tuổi già. Lòng con đau xót lắm.
Con đi lấy chồng xa đồng nghĩa với việc bố mẹ phải sống cô quạnh, không người
chăm sóc tuổi già. Lòng con đau xót lắm (Ảnh minh họa)
Ngày cưới, họ hàng hai họ khen cô dâu xinh mà tròng mắt con đỏ hoe. Con bấm chặt tay cố ngăn dòng nước mắt mà không sao nín nổi. Con từ chối nhận chiếc dây chuyền 10 chỉ là của hồi môn của bố mẹ tích cóp bao lâu để tặng con gái.
Không phải con chê chiếc dây chuyền nhỏ mà con muốn để lại cho bố mẹ phòng lúc ốm đau cần dùng. Chiếc xe hoa chở con về nơi bến mới, bóng bố mẹ lùi dần rồi khuất hẳn sau rặng cây. Con phải đi tiếp hơn 200 cây số mới tới cửa nhà chồng…
Ngày 9/7/2010
Tối nay con ở ngồi thui thủi trong căn phòng trống quạnh. Lúc chiều nay chồng con nổi đóa lên vì con không mượn được tiền của đồng nghiệp làm vốn cho anh làm ăn.
Anh quát tháo đổ cho vợ nghèo, đến lúc có việc thì không bấu víu được nhà ngoại. “Con không chê cha mẹ khó”, con chẳng dám trách bố mẹ. Con cũng chẳng dám nói lại chồng nửa lời mà chỉ dám ôm gối khóc.
Con biết chắc tại anh ấy quá chén hoặc bị bạn bè kích động mới chửi vợ thậm tệ thế. Chứ bản chất chồng con là con người rất tốt, có chí tiến thủ.
Con lo quá, giờ đã quá nửa đêm rồi mà vẫn chưa thấy bóng chồng về nhà. Điện thoại thì tắt máy. Lẽ nào đêm nay anh đi ngủ lang?
Ngày 2/5/2011…
Lâu rồi con mới lại viết nhật ký gửi bố mẹ nhỉ. Để con báo cho bố mẹ tin vui nhé. Con đã mang bầu được 10 tuần rồi. Lúc nào người con cũng oải ra, chán ăn, lợm cổ chỉ chờ nôn ra thôi.
Trông con gầy và bơ phờ đi nhiều. Nhưng con không sao đâu bố mẹ ạ. Những triệu chứng ốm nghén này con bị giống hệt mẹ trước đây. Nên con đã chuẩn bị tâm lý ổn cho mình rồi. Với lại, nghĩ đến sinh linh bé nhỏ trong bụng đã đủ cho con phải gắng gượng lên.
Nhưng giá như có mẹ ở gần đây để mẹ chăm sóc cho con thì tốt biết bao. Ít nhất chỉ cần ở gần bố mẹ thôi là con đã cảm thấy an tâm hơn rồi. Thôi, bố mẹ cứ cố gắng ăn uống đều bữa, nghỉ ngơi đầy đủ để giữ gìn sức khỏe. Đừng quá lo lắng cho con gái lại sinh muộn phiền ra nhé…
Ngày 25/1/2012
Con vẫn khỏe. Chỉ có đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ để trông Tít. Hồi mới sinh xong được hai ngày, con đã phải dậy để giặt tã của con và quần áo của cả nhà chồng. Tay con lạnh đến tím tái mười đầu ngón tay. Song không sao, con chỉ ủ tay vào chăn ấm là khỏi liền ngay bố mẹ ạ.
Khỏi phải nói, bố Tít cưng con trai lắm. Tranh thủ lúc ở nhà, bố Tít toàn bế Tít rềnh rang thôi. Bố Tít còn mua nhiều đồ ngon để vợ tẩm bổ cho có sữa nữa. Từ lúc Tít chào đời, vợ chồng con càng thương yêu nhau hơn.
Tối nay nhà nội vừa làm đầy tháng cu Tít. Ông bà ngoại già yếu lại ở xa nên chẳng thể tới dự được. Chắc ông bà hay tin cũng mừng cho cháu nhanh lớn lắm. Cháu Tít của ông bà càng ngắm càng yêu. Cháu có đôi bàn chân giống hệt ông ngoại nhé. (Dù con chẳng dám tiết lộ với nhà nội) Đợi Tít lớn lên chút nữa sẽ về thăm ông bà ngoại ngay hì hì…
Ngày 6/10/2013
Hôm nay chú Tiến là thông gia với dì Hảo nhà mình đi công tác qua nhà chồng con chơi. Con mới được hay tin từ ngày con xuất giá trông bố tiều tụy đi hẳn. Còn mẹ mới đây đã phải nhập viện suốt 2 tháng trời để điều trị thoái hóa khớp trong viện. Hàng ngày tới thăm nom mẹ chỉ có bố con và các cô dì chú bác trong nhà mà chẳng có con. Bố mẹ vẫn giấu không cho đứa con gái lấy chồng xa biết.
Con xin phép với gia đình nhà chồng được về thăm bố mẹ. Mẹ chồng con tuy không phản đối song lại nói kiểu nước đôi. Bà bảo: “Con gái mà gả chồng xa như bát nước hất đi. Ông bà thông gia ốm thì ráng trông nhau thôi và nhờ cậy anh em hàng xóm ở gần”.
Mới đây mẹ đã phải nhập viện suốt 2 tháng trời để điều trị thoái hóa khớp trong viện. Hàng ngày
tới thăm nom mẹ chỉ có bố con và các cô dì chú bác trong nhà mà chẳng có con
(Ảnh minh họa)
Con buồn tủi tâm sự với chồng. Anh lại nói: “Để anh thu xếp công việc rồi bay ra thăm ông bà. Giờ em về nhà cũng phải mất mấy ngày thì con bú bằng gì. Đợi Tết này con lớn, em về thăm nhà cũng chưa muộn mà”. Con đã khóc như mưa thương bố mẹ già mà chẳng biết làm thế nào. Con chỉ biết trách mình vô dụng quá.
Con có dấm dúi đưa chú Tiến hơn 7 triệu đồng tiền con tích cóp từ tiền làm thêm gửi bố mẹ thêm tiền thuốc. Con sẽ cố gắng tiết giảm chi tiêu cho bản thân nhất để có thêm tiền biếu bố mẹ. Bố mẹ thương con thương cháu thì hãy cố gượng dậy nhé… Bố mẹ đã ngày một già hơn phải biết lo cho bản thân nhiều hơn, bố mẹ có biết không?".
***
Hôm nay mang những trang nhật ký viết về bố mẹ đẻ của mình lên đây vì tôi bỗng dưng cứ thấy thương bố mẹ đẻ nhiều quá. Ngay khi biết tin bố mẹ ốm, tôi liên tục gọi về hỏi han. Lần nào ông bà cũng bảo không sao, chỉ ốm qua quýt.
Đêm qua, Tít nhà tôi khó ngủ vì hơi sốt. Ngồi một mình ôm con ban đêm, bỗng lúc ấy nhớ và thương bố mẹ đến bật khóc. Bố mẹ ở ngoài đó dù ngày hay đêm, trời nóng hay lạnh như bây giờ vẫn phải thui thủi một mình. Tôi thương lắm, xót lắm lắm mà không làm gì được. Có phải sinh con gái ra là đồ bỏ đi, vô dụng như tôi không? Tôi - một đứa con gái lấy chồng xa biết làm sao để bù đắp cho mẹ đẻ bây giờ?
Theo Pháp Luật Xã Hội