Tôi và anh yêu nhau được một năm thì kết hôn, mặc cho sự phản đối của gia đình. Bố mẹ anh là công nhân đã nghỉ hưu, anh lại vốn tính chơi bời vô độ, làm ở đâu cũng chỉ được một thời gian ngắn là nghỉ, gia đình tôi không muốn con gái phải khổ vì một người không có tương lai nên rất phiền lòng. Gia đình anh thấy vậy cũng ác cảm với tôi rồi chê bôi này nọ.
Lần đầu tôi mang thai, mẹ anh bắt tôi phải bỏ đứa bé. Khi ấy chúng tôi vẫn chưa kết hôn. Tôi mang thai lần thứ hai, mẹ anh ra điều kiện gia đình tôi phải xin việc cho anh thì mới đồng ý cưới. Cậu tôi vốn làm giám đốc một chi nhánh của tập đoàn dầu khí, thương cháu nên cậu sắp xếp cho anh vào làm trong công ty mình.
Chúng tôi kết hôn, mọi chuyện tưởng như đã êm xuôi nhưng không phải. Khi bầu được 7 tháng, tôi phát hiện anh thay lòng, qua lại với một cô gái khác đã qua một đời chồng và có con riêng. Thời gian ấy, anh lạnh nhạt, hay cáu gắt, thậm chí đánh chửi vợ, mặc cho cái thai trong bụng tôi đang lớn dần lên vượt mặt. Đó là những ngày tồi tệ, u ám và khổ sở nhất tôi từng trải qua trước giờ. Ai cũng động viên đẻ con ra rồi anh sẽ thay đổi, sẽ quay về yêu thương hai mẹ con tôi nên tôi cũng cố ghìm mình chịu đựng. Nhưng...
Con tôi ra đời, chúng tôi chuyển về nhà chồng ở. Không được thoải mái đi gặp nhân tình nữa, anh ngày càng trở nên cộc cằn, quá đáng. Chứng kiến anh hành hạ tôi mỗi ngày, không chửi thì đánh, ai nấy đều lo lắng, phẫn nộ. Có lần, tôi đang cho con bú, chẳng lý do gì, anh đang ngồi tự dưng vơ cây vợt muỗi lao đến vừa chửi vừa đập vào đầu tôi vỡ tan tành. Tối hôm đó, tôi tìm mẹ chồng nói chuyện:
- Mẹ ạ! Con biết là chồng con đang không tỉnh táo, nhưng nếu cứ như này, chắc con không sống được. Con xin phép bố mẹ mai cho mẹ con con về ngoại. Chắc là con phải ký đơn ly dị thôi mẹ ạ!
- Để con phải khổ như thế này, mẹ áy náy với ông bà thông gia lắm. Nhưng bây giờ nó đang trong cơn u mê, nói gì nó cũng chẳng để lọt tai nên không ai khuyên cản được gì. Một thời gian nữa rồi nó sẽ chán thôi. Con cố gắng chịu nhịn, mấy hôm nữa đầy tháng cu Mắm xong, hai mẹ con về nhà ngoại ở tạm một thời gian cho thoải mái, rồi bao giờ bình tĩnh mọi nguời cùng nhau bàn hướng giải quyết.
- Mẹ thấy đấy, hôm nay suýt chút nữa là anh ấy đập cả vào đầu thằng bé rồi. Bố mẹ thương con thì cho phép con mai về nhà ngoại luôn chứ con không thể chịu đựng thêm được nữa.
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều và quyết định sáng hôm sau sẽ nói chuyện với chồng và ký đơn ly hôn. Nhưng rồi, 12h đêm hôm ấy, đúng lúc trời đang mưa to tầm tã, điện thoại chồng tôi rung lên từng hồi. Bạn anh gọi điện, báo nhìn thấy cô gái kia đi vào nhà nghỉ cùng một người đàn ông khác. Chồng tôi bật dậy, lồng lên như người điên, chửi bới, đập phá đồ đạc, toan lấy xe đi sang chỗ nhân tình cách đó 50 cây số thì bố mẹ chồng tôi giữ lại, hô gọi cả hàng xóm dậy giúp đỡ. Có các bác hàng xóm khuyên can, anh không đập phá nữa, nhưng vẫn chửi bới đòi đi, ầm ĩ chán chê rồi ra ngồi bệt giữa đường, để mặc cho mưa tát, mặt thất thần.
(Ảnh minh họa)
Cả nhà tôi mất ngủ đêm hôm đó, đến gần sáng tôi vừa lơ mơ ngủ được một lát thì giật bắn mình vì bóng người bất động ngay cạnh giường. Hoảng hồn nhìn lại, không biết chồng đã quỳ ở đó từ lúc nào, mặt giàn giụa nước mắt:
- Thảo! Anh sai rồi! Anh biết anh đã làm nhiều điều có lỗi với mẹ con em. Anh không cầu xin em tha thứ nhưng anh xin em một cơ hội để làm lại từ đầu. Anh hứa là…
- Anh không phải hứa gì cả. Em không cần những lời hứa. Cái em cần chỉ là anh hãy sống thật tốt cho chính bản thân mình, để không ai có thể xì xào, cười chê hay coi thường anh được. Anh bị cười một, em bị chê mười. Còn em, em có thể chịu đựng được nhiều điều vì anh, em cũng không đòi hỏi anh thay đổi hay phải như thế nào, em chỉ cần anh có thể thấu hiểu được những gì em đã vì anh mà cố gắng. Là đủ!
Đàn ông luôn cần một cái tát thật mạnh để thức tỉnh. Không biết quyết định của tôi có đúng không. Đánh kẻ chạy đi chứ không đánh kẻ chạy lại, tôi đồng ý cho cả hai chúng tôi một cơ hội được làm lại từ đầu. Hai vợ chồng cứ như thế ôm nhau khóc. Cũng chẳng biết phải diễn tả cảm xúc của mình lúc đó như thế nào. Vui có, buồn có, tủi thân có. Cuộc hôn nhân tưởng chừng như không thể cứu vãn được, lại hồi sinh nhờ chính nguồn cơn của đổ vỡ.
(Ảnh minh họa)
Mưa tan đi trả lại màu xanh cho bầu trời, tôi chẳng mong gì hơn, chỉ cần anh đừng bỏ tôi chiến đấu một mình mỏi mệt như những ngày tháng qua. Dù cả thế giới có quay lưng lại với tôi, ngàn vạn lần vẫn đừng nên có cả anh trong đó. Vì suy cho cùng, cái phụ nữ mong muốn rất đơn giản. Đó là hạnh phúc bình dị đẳng sau những ô cửa - nơi mà gió mưa không thể tràn vào. Chỉ cần anh yêu thương em, mọi giông tố cuộc đời đều chỉ là cơn gió thoảng.
Cẩm (Theo Giadinhvietnam.com)