Trước đây tôi vẫn luôn có ác cảm với ba từ "người thứ ba" và chẳng thể nào cảm thông được mỗi khi đọc những tâm sự mà người thứ ba giãi bày. Vậy mà chẳng ngờ một ngày tôi lại bị đẩy vào cái vị trí ấy, vị trí của một người thứ ba. Tôi không có gì để bao biện cho mình cả, dù với lý do gì đi nữa, người thứ ba vẫn luôn sai, không bao giờ là đúng cả. Nhưng bản thân tôi cũng không bao giờ muốn mình trở thành người thứ ba như thế này.
Đàn ông tốt thì không chết hết, họ vẫn tồn tại, chỉ có điều đa số họ đều có gia đình rồi. Chẳng người đàn ông tốt nào mà lại độc thân để dành cho mình cả. Anh là người đầu tiên cho tôi biết cảm giác yêu say đắm là thế nào, nhưng tiếc là tôi đã đến chậm một bước. Ước gì tôi gặp anh sớm hơn, dù chỉ một giây thôi trước người ấy, thì tôi đã không phải mang danh người đến sau.
Anh chưa bao giờ chủ động kể về gia đình của mình, tôi cũng không hỏi. Đa số đàn ông khi ngoại tình đều nói rằng mình không hạnh phúc với vợ. Còn anh, tôi thậm chí còn không thấy anh đeo nhẫn. Thế là tôi mặc định cho rằng anh vẫn còn độc thân và là người đàn ông mà mình đang tìm kiếm bấy lâu.
(Ảnh minh họa)
Chúng tôi lao vào nhau say đắm, cuồng nhiệt. Tôi yêu thích ở anh sự chín chắn, điềm đạm của một người đàn ông trưởng thành. Còn anh tìm thấy ở tôi sự mới mẻ, rạo rực mà anh đã đánh mất từ lâu trong mối quan hệ đang dần phai nhạt. Những tháng ngày hạnh phúc ấy tưởng như kéo dài mãi, cho đến một ngày…
Chị ấy chủ động hẹn gặp tôi, đưa cho tôi xem xấp ảnh mà chị thuê người chụp được. Đây là bức tôi cùng anh đi pub uống rượu, kia là bức chúng tôi vào khách sạn cùng nhau. Hóa ra chị đã biết hết. Còn tôi đến giờ mới tỉnh mộng, đến lúc này mới vụn vỡ khi biết anh đã có gia đình. Chị là người phụ nữ sang trọng, ghen một cách văn minh. Lời chị nói không nặng, không nhẹ mà cứ thế xoáy vào tận tim gan.
(Ảnh minh họa)
Tại sao anh chưa bao giờ chủ động nói với tôi? Tại sao anh có vợ rồi nhưng vẫn đón nhận tình cảm của tôi? Tại sao vòng tay của anh ấm áp, ngọt ngào đến thế rồi cho tôi trái đắng thế này? Đáp lại hàng nghìn những câu hỏi "tại sao" của tôi, anh chỉ nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng, hôn lên trán tôi và nói: "Anh xin lỗi!"
Không, người mà anh nên xin lỗi là vợ con của anh kìa, họ đã vì anh mà phải chịu đựng đến thế nào. Còn tôi lại vô tình xen vào hạnh phúc của người khác.
Anh hỏi tôi phải làm gì để bù đắp những gì anh đã gây ra. Tôi nói không cần gì cả. Anh còn có trách nhiệm với gia đình, còn chúng tôi ngoài thứ tình yêu sai trái ra thì nào có gì. Đã không thể đi được với nhau lâu dài thì tốt nhất đừng níu kéo nhau cho thêm hờn tủi. Cố kìm những tiếng nấc, tôi khó nhọc cất lên được mấy từ: "Anh về đi! Chị ấy vẫn đang chờ!".
Theo Ttvn.vn