Trước khi lấy Dũng tôi từng yêu một vài người đàn ông khác, nhưng vì không hợp nhau nên đành phải ngậm ngùi chia tay. Để rồi khi Dũng xuất hiện, tôi lại khao khát được yêu và sự chân thành của tôi đã được đền đáp khi Dũng muốn lấy tôi làm vợ. Và cái tuổi ngoài 30 của tôi chẳng thể lựa chọn được ai hơn anh nữa - người đàn ông tự lập giỏi giang, gia đình gia giáo.
Cưới xong chúng tôi hạnh phúc tay trong tay đi hưởng tuần trăng mật, những ngày đầu diễn ra rất suôn sẻ. Thế nhưng, chẳng hiểu từ bữa anh nhận được cú điện thoại của ai đó trong đêm khuya thì thái độ của anh cũng thay đổi khác lạ. Anh không muốn gần gũi vợ nữa mà luôn cố lảng tránh tôi như thể tôi đã làm sai điều gì đó, tôi cố vuốt ve, mơn trớn như mọi ngày thì anh nói mệt, yếu trong người hay không có hứng. Lời nói của anh khiến lòng tự trọng của tôi bị tổn thương, thế là những ngày cuối của chuyến du lịch chúng tôi chẳng ai thèm động chạm vào ai.
Trở về nhà, không chỉ mình anh có thái độ khó chịu với tôi mà cả bố mẹ chồng cũng vậy, khi tôi biếu quà ông bà, họ tỏ ra khách sáo, khinh thường:
- Cô để mà dùng, chúng tôi không dám nhận kẻo há miệng mắc quai.
- Mẹ nói gì mà lạ vậy, con không hiểu?
Ông cau có giẫm vào chân bà ý bảo bà đừng nói nữa, tôi cũng để món quà ở đó rồi đi vào phòng chẳng nói gì. Trong bữa ăn tôi cầm bát lấy cơm cho cả nhà, vậy mà mẹ chồng vừa ngồi xuống nhìn lướt qua một lượt rồi khó chịu bảo:
- Từ mai ai ăn cơm thì người đấy lấy, cô không phải mó vào đâu.
Lời nói của bà khiến cả bữa cơm tôi nghẹn lấy cổ họng không nói được gì trong suốt bữa ăn, thậm chí không ai cần tôi lấy cơm nữa. Vào nhà tắm để đánh răng, tôi ngỡ ngàng khi thấy bàn chải của mình được đặt riêng một góc thật lẻ loi, không biết ai đã làm chuyện đó. Đem chuyện khó chịu nói với chồng:
- Chẳng hiểu sao thái độ của mọi người đối xử với em thật khác lạ, làm như thể em đang mắc căn bệnh nguy hiểm vậy?
- Cái đó tự hỏi cô chứ hỏi tôi, tôi hỏi ai.
Dường như chính chồng cũng đang nghi ngờ mình điều gì đó, còn bản thân tôi từ khi về nhà chồng chưa gây ra một khuyết điểm nào thì làm sao mà tự vấn mình được chứ. Thôi mặc kệ miệng lưỡi thế gian, làm sao tôi có thể chiều hết mọi người được chứ, cứ sống hết mình và không hổ thẹn với bản thân là được. Nghĩ là làm, mặc cho mọi người nói máy nói móc hay có những hành động lạ lùng tôi đều phớt lờ đi để sống.
Đã lâu rồi anh không động chạm gì vào tôi, lòng tự ái của tôi cũng vơi dần nên chủ động làm hòa với chồng, hình như trong người anh có chếnh choáng men rượu nên anh cũng khao khát như chính tôi vậy. Thế là sau nhiều đêm phải cô đơn gối chiếc thì đêm nay chúng tôi đã hòa quyện vào nhau hạnh phúc như trong đêm tân hôn vậy. Ngọt ngào đang lan tỏa khắp người tôi tự nhiên thấy anh co người lại ngồi thu lu một góc, thấy tôi động vào người anh hất luôn tay tôi ra mà chẳng thèm giải thích gì cả.
Đúng lúc đó cánh cửa phòng bật mở, bố mẹ chồng tôi bật điện lên lao vào đánh tôi tới tấp:
- Mày dám gần gũi con tao à, không biết chừng đổ bệnh cho con tao mất thôi. Mày cút khỏi nhà tao ngay, ở đây không ai chứa loại đàn bà nhiễm bệnh thế kỷ đâu.
Bị bố mẹ đánh bất ngờ, tôi không kịp tránh nhưng dù có đau tôi cũng cố bảo vệ bản thân mình:
- Bố mẹ có thể đánh đập con thế nào cũng được nhưng đừng ngậm máu phun người, ăn không nói có như thế. Ai bảo với bố mẹ là con bị nhiễm HIV?
- Cô đừng có cãi, không có lửa sao có khói, mà dù cho cô không mắc bệnh đi nữa nếu cô ngoan hiền thì chẳng ai lại đặt điều cho cô cả. Nhiều ngày qua chúng tôi đã lảng tránh cô như vậy mà cô vẫn còn trơ trơ cái mặt ra, đến nước này để bảo vệ thằng con trai tôi đề nghị cô cuốn gói hết quần áo ra khỏi nhà tôi, chứ ở đây không chứa loại người bệnh hoạn như cô.
Mặc cho bố mẹ chồng chửi mắng đánh đập vợ, anh làm như không có chuyện gì xảy ra, vẫn ngồi đấy ôm chặt chiếc gối mà không có một lời nào bảo vệ tôi. Đến nước này tôi còn mặt mũi nào mà sống trong căn nhà này nữa, cú sốc quá lớn đã ập đến cuộc đời tôi, chưa biết phải làm gì thì mẹ chồng đã dọn hết đồ đạc của tôi rồi ngay trong đêm khuya bà đuổi tôi ra khỏi nhà mà không một chút động lòng thương.
Tôi trở về nhà mẹ đẻ để nương tựa, bố mẹ tôi tức giận lắm muốn lấy lại danh dự cho tôi nhưng tôi ngăn lại:
- Thời gian sẽ trả lời cho họ là con bị bệnh hay không, chứ ngay lúc này nói thì sẽ chẳng ai tin mà khi đã không còn niềm tin ở nhau thì làm sao con có thể sống trong ngôi nhà đó được.
Trong thời gian ngắn ngủi ở bên nhau, giữa tôi và anh đã có sợi dây ràng buộc, ngày sinh con ra bên nội chẳng có ai mà chỉ có anh em bên ngoại, dù buồn vô cùng nhưng tôi đã chứng minh cho mọi người là tôi vô tội, tôi không hề mắc bệnh thế kỷ như mọi người từng nghe tin đồn, mẹ con tôi vẫn khỏe mạnh, bình an như những người sản phụ khác.
Hai mẹ con đang nô đùa cùng nhau thì bà ngoại ở đâu hớt hơ hớt hải chạy về vui mừng kể lể:
- Cho chết cái gia đình đa nghi đó đi, đã gây đau khổ cho con và cháu tao bây giờ ráng mà chịu hậu quả.
- Mẹ nói gì con không hiểu?
- Thì còn ai vào đây nữa, cái nhà mà đã đuổi con ra đường đó, thằng Dũng đang mắc bệnh ung thư nằm trong bệnh viện đấy, cho nó chết đi.
Lời thú thật của anh khiến trái tim tôi như ứa máu, vậy mà từ trước đến nay tôi luôn
thù ghét, khinh bỉ anh để đến khi anh đau đớn đấu tranh với bệnh tật thì tôi lại
không có mặt ở bên cạnh (Ảnh minh họa)
Nghe thấy mẹ nói vậy tự nhiên tôi thấy thương hại anh vô cùng, ngay chiều hôm đó tôi vội bế con vào bệnh viện nơi anh đang nằm chữa trị để thăm anh. Nhìn thấy anh mặt hốc hác, gầy xọp đi trông thấy thật đáng thương, bà mẹ chồng đang ngồi bên cạnh thấy mẹ con tôi đến mắt bà sáng rực lên sung sướng:
- Ôi cháu của bà, cho bà thơm cái, mẹ biết con đã sinh cháu rồi nhưng vì thấy xấu hổ với bên thông gia nên không dám đến thăm.
Anh cố ngồi dậy để được ôm con vào lòng:
- Anh thật có lỗi với em, ngay từ khi chưa lấy em anh đã biết mình bị ung thư rồi mà vẫn lấy em, nhưng vì yêu em nên anh không muốn làm em khổ nên mới để bố mẹ đuổi đánh cho em ra khỏi đời anh, thật không ngờ anh đã để lại giọt máu trên đời này khiến cho em thêm gánh nặng và khó mà kiếm được người đàn ông tử tế để làm chỗ dựa sau này.
Lời thú thật của anh khiến trái tim tôi như ứa máu, vậy mà từ trước đến nay tôi luôn thù ghét, khinh bỉ anh để đến khi anh đau đớn đấu tranh với bệnh tật thì tôi lại không có mặt ở bên cạnh, nhởn nhơ hưởng thụ cuộc sống sung sướng bên ngoài. Đến bây giờ tôi chỉ biết ôm anh mà khóc, từ bữa đó tôi chuyển thẳng về nhà anh ở để vợ chồng con cái được đoàn tụ những ngày tháng ngắn ngủi cuối cuộc đời anh.
VA (Theo Giadinhvietnam.com)