Xin chào bạn Nguyễn Văn Tiến, chủ nhân tâm sự “Chị dâu lăng mạ và suýt tát bố chồng”!
Trước tiên, tôi xin được chia buồn với bạn vì những xích mích nghiêm trọng đã xảy ra trong gia đình bạn gần đây. Đọc bài của bạn, tôi cũng như nhiều độc giả rất ức chế với chị dâu hỗn láo.
Không chỉ thế, tôi còn phát bực với bố, anh trai bạn và cả chính bạn nữa. Nhà 3 người đàn ông mà lại để một người đàn bà lộng hành, coi trời bằng vung.
Chị dâu của bạn láo và khốn nạn như thế một phần lỗi cũng là do gia đình bạn không biết dạy dâu con. Và thêm một điều tôi thấy nhà bạn và rất nhiều mày râu đang hiểu sai và làm sai. Đó là quá dễ dàng để người phụ nữ xa lạ làm chủ gia đình.
Rút kinh nghiệm từ đó, bạn và những người đàn ông đã, đang và sắp làm chồng phải nhớ nguyên tắc bất di bất dịch “Không nuông chiều vợ, dạy vợ mạnh tay ngay từ khi bỡ ngỡ mới về” và “Chồng phải là thuyền trưởng, vợ chỉ là thuyền phó”.
Muốn vợ biết điều, phải làm đàn ông đích thực để vợ phải nể.
Đàn bà là những người cực kỳ khôn ngoan, thủ đoạn, cơ hội. Mang cái danh “phái yếu” nhưng chẳng hề yếu tí nào. Với bộ óc tinh ranh, thâm hiểm, chỉ cần đàn ông sểnh ra cái là bị họ đè đầu cưỡi cổ ngay.
Sai lầm của gia đình bạn Tiến là đã quá hiền, quá tốt với con dâu. Có lẽ nhà bạn nghĩ chị dâu mới chưa quen nếp sống nên nhường nhịn và không nỡ to tiếng. Nhưng rất tiếc, ta càng nhường, địch càng tiến tới. Và khi đã quen với sự hiền lành của nhà chồng, các nàng dâu sẽ cho mình thói “muốn gì được nấy”. Và kể cả sau này dọa nạt đến đâu, họ sẽ không bao giờ biết sợ và ngày càng lấn lướt.
Muốn trị vợ và để vợ biết điều, phải phủ đầu ngay từ khi mới lấy vào cửa. Khi yêu, đàn ông phải tỏ ra lịch thiệp, yêu chiều thì mới tán được gái, mới có được vợ. Nhưng khi đã kết hôn, đàn ông phải có cái uy để vợ phải nể sợ.
Những điều mà nhà chồng răn dạy, khuyên bảo khi vợ mới về làm dâu thường rất hiệu quả. Bởi cô dâu mới nào cũng muốn để lại ấn tượng tốt trong mắt nhà chồng. Họ cũng thường có tâm lý sợ. Vì thế, giai đoạn này bảo gì vợ cũng nghe, cũng làm theo, rất biết điều. Sau đó, cứ dần theo đà mà gò vợ vào nếp quen là ổn.
Buổi sáng đầu tiên sau đêm tân hôn, cả nhà tôi cùng ăn chung bữa sáng. Trước mặt mẹ chồng và em gái tôi, tôi dõng dạc dạy vợ. Tôi nêu một số nguyên tắc cơ bản khi ở nhà chồng, từ chuyện tiền nong đến chuyện cư xử trong gia đình.
Có một vài điều tôi nghĩ anh em nhất thiết phải dạy vợ. Thứ nhất, nhập gia tùy tục. Thứ hai, chủ nhà luôn là bố mẹ mình, vợ không có quyền can thiệp vào công to việc lớn. Thứ ba, gọi dạ bảo vâng, lễ phép với mọi người trong nhà, tuyệt đối không cãi lại bố mẹ chồng.
Ngoài việc đưa ra luật, anh em cũng phải có vài chế tài để xử phạt thì vợ mới sợ. Riêng tôi, tôi tuyên bố hẳn với vợ, nếu cô ấy cư xử không phải phép, tôi chẳng ngại ngần dùng đến nắm đấm. Và tôi cũng nói luôn trước mặt bố mẹ tôi, bảo bố mẹ cứ dạy, trị vợ tôi thẳng tay nếu cô ấy không tốt. Nếu cần, cứ tát cho vài cái để tỉnh ra.
Đã có một lần vợ tôi láo, cãi mẹ tôi và bị bà cho ăn tát. Sau đó vợ khóc lóc um lên đến đòi tôi phân giải. Tôi không bênh vợ, còn nói thẳng “Đánh là đúng, đáng ra anh còn phải cho em thêm cái tát nữa mới phải”. Dù mẹ tôi sai đến đâu, phận làm con cô ấy không được phép bật lại xoen xoét như thế. Đừng nói đến việc gọi bố chồng là ông xưng tôi như chị dâu bạn. Nói thật vào tay tôi thì chị dâu bạn đã rơi răng.
Còn nữa, không bao giờ được giao tay hòm chìa khóa vào tay vợ. Đàn bà bây giờ rất gớm ghê, có quyền trong tay là lộng hành, cậy giữ tiền mà thao túng chồng và nhà chồng. Rồi khi máu tham nổi lên sẽ toan tính, tìm mọi cách để lấy của cải nhà chồng.
Có thể để cho vợ giữ tiền nhưng tên tài khoản vẫn phải đứng tên chồng. Và tất cả việc chi tiêu hàng tháng đều phải hỏi han, kiểm soát. Nhiều ông chồng dại dột đưa tất vả cho vợ, để rồi khi muốn biếu bố mẹ vài ba triệu cũng phải nịnh đến sái quai hàm vợ mới mặt nặng chình chịch giao tiền ra.
Tất nhiên cũng không nên cứng nhắc quá. Đối với đàn bà, phải vừa mềm, vừa cứng, vừa đánh, vừa xoa thì mới thu phục được. Cái gì vợ đòi hỏi, nếu trong khuôn phép có thể chiều theo thì ta cứ chiều. Nhưng việc gì chạm đến ranh giới của khuôn phép, phải nghiêm khắc dạy bảo ngay lập tức để vợ biết lần sau chừa không dám nữa.
Muốn vợ biết điều, phải làm đàn ông đích thực để vợ phải nể. Những khi có việc, tôi cũng làm, tuy ít hơn vợ. Khi vợ ốm, vợ đẻ, nhà vợ có việc, tôi chăm lo đầy đủ chứ không vô tâm. Hiếu hỉ 2 bên, tôi lo chu toàn, bình đẳng.
Đàn bà tuy rất khó bảo nhưng hay dễ bị lừa. Thế nên cứ phải vừa dạy, vừa dỗ, vừa yêu
vừa dọa. Họ thích được đối xử như những kẻ tự do hơn là ngu dân bị trị
nhưng trong bụng lại thầm mong được dựa dẫm vào chồng.
Đàn bà hay hiếu thắng bẩm sinh. Vì vậy cũng phải răn đe vợ, trong mối quan hệ vợ chồng, không có thắng- thua mà chỉ có được-mất. Vợ mà yêu chiều chồng, vừa được tiếng vợ ngoan, vừa được chồng yêu lại. Vợ mà hiếu thuận mẹ cha, thì con mình hiếu thuận.
Đàn bà thường nghĩ ngắn nên cư xử ngu, hay tham lam, ích kỷ, toan tính mấy thứ nhỏ nhặt mà hỏng chuyện lớn. Là đàn ông, chúng ta phải vạch ra con đường để vợ thấy mà theo. Chứ đừng vì mấy câu phân bua nhỏ nhen của đàn bà mà đau đầu. Phải cương quyết cho thấy cái lý, cái tình để vợ phải tự nguyện nghe theo.
Đàn bà tuy rất khó bảo nhưng hay dễ bị lừa. Thế nên cứ phải vừa dạy, vừa dỗ, vừa yêu, vừa dọa. Họ thích được đối xử như những kẻ tự do hơn là ngu dân bị trị, nhưng trong bụng lại thầm mong được dựa dẫm vào chồng.
Chính vì vậy, người chồng luôn phải là chỉ huy trong gia đình, phải đi đầu và quyết tất cả mọi việc. Để vợ biết điều, đàn ông cứ vững vàng và thản nhiên trong vai trò người chủ, tự đàn bà sẽ lại như dây leo quấn quanh cây cổ thụ mà thôi.
Afamily