Hai vợ chồng tôi kết hôn được 9 năm, trước đây tôi chỉ quý anh chứ không hề yêu. Nhưng bố mẹ tôi thì “kết” anh vô cùng bởi anh là người rất khéo léo và nấu nướng ngon. Bố mẹ tôi và bố mẹ anh quý nhau nên ông bà biết anh từ nhỏ và cũng “chấm” anh làm con rể từ khi hai đứa bắt đầu trưởng thành. Mỗi lần anh qua nhà tôi chơi là anh bày biện rất nhiều món ăn ngon và lạ mắt khiến bố mẹ tôi cứ khen nức nở. Và dưới áp lực của bố mẹ, tôi buộc phải lấy anh như một giao ước hai nhà đã định sẵn. Phản đối nhiều lần không được, tôi đành lên xe hoa về nhà anh trong sự ấm ức và buộc phải chấp nhận.
Sau khi kết hôn, hai vợ chồng tôi đều lên thành phố làm, bố mẹ hai bên góp tiền mua cho hai đứa căn chung cư nhỏ. Cả hai chúng tôi đều làm trong thành phố nên việc đi lại cũng khá tiện lợi, thỉnh thoảng ông bà lại lên thăm con cháu.
Bố mẹ tôi thấy hài lòng về con rể bao nhiêu thì tôi lại thấy chán với chồng mình bấy nhiêu. Có biết bao nhiêu người phụ nữ ước ao chồng chia sẻ việc nhà, còn tôi thì đang ước ngược lại. Anh không cho tôi đi chợ vì chê tôi không biết lựa đồ, không biết mặc cả giá rẻ, về nhà anh cũng không cho tôi vào bếp vì bảo tôi nấu nướng không có vị, anh chê tôi chỉ biết nấu chín chứ không ngon. Hàng xóm quanh nhà tôi thì nức nở khen anh đảm đang và ai cũng lấy anh ra để làm gương, còn tôi thì mỗi lần họ khen, tôi chỉ cười lấy lệ cho xong rồi chẳng biết nói sao nữa.
Bây giờ chồng tôi nổi tiếng toàn cái chợ vì độ kỹ tính khi đi chợ và mặc cả hơn đàn bà, còn ở khu tập thể thì anh nổi tiếng vì đảm đang còn tôi thì bị nổi tiếng bất đắc dĩ theo vì bảo tôi sướng và còn… đoảng. Thật hết biết.
Chồng người ta thì suốt ngày lo lắng về sự nghiệp, còn chồng tôi quanh năm chỉ lo nghĩ hôm nay nhà ăn món gì, nấu như thế nào để cải thiện. Anh thường nấu theo quan niệm của anh, không cần biết vợ có thích hay không. Anh bảo chỉ cần đi làm có công việc và có thu nhập là được rồi, quan trọng là có nhiều thời gian cho gia đình chứ không phải là thành đạt ngoài xã hội. Nhưng tôi thấy bức bối vì cứ hết giờ đi làm là anh lao đi chợ rồi về nhà. Nhiều lúc tôi muốn hai vợ chồng và các con ra ngoài ăn một bữa cải thiện nhưng anh chê bên ngoài nấu không ngon, đồ ăn không đảm bảo lại đắt đỏ. Có lúc đi ăn cưới với bạn mà tôi phát ngại vì anh cầm một món ăn lên, soi rồi chê màu sắc xấu, trình bày không đẹp rồi thiếu vị nọ vị kia, chê đồ không tươi khiến khách ngồi quanh chả ai dám ăn nữa.
Tôi chỉ ước ao chồng tôi một tháng đôi ba lần đi uống bia với bạn bè ở bên ngoài để mẹ con tôi có nhiều thời gian rảnh rỗi và đi chơi, nhưng chả bao giờ anh làm thế. Nếu muốn uống thì anh rủ bạn bè về anh tự nấu rồi mời họ chứ anh tuyệt nhiên không ăn đồ ăn ở mấy quán hàng bên ngoài. Anh nấu giỏi thì đã đành nhưng anh còn hay chê tôi với con: “Mẹ mày thì đoảng lắm con ạ, có biết làm cái gì đâu”, rồi thì “Lớn lên bố sẽ đào tạo con trở thành đầu bếp giỏi còn đi tán gái, chứ cứ dựa vào mẹ mày thì đến cầm tay gái cũng chả được chứ đừng nói gì đến lấy vợ”. Vì anh nhận phần ăn uống nấu nướng nên toàn bộ tiền lương của tôi anh đều giữ hết để cân đối thu chi. Nhiều lúc nhìn vợ chồng người ta rủ nhau đi hóng mát, còn chồng mình cứ cặm cụi ngồi bên máy tính để tính toán tháng này thu chi trong gia đình ra sao, anh còn tỉ mỉ ghi lại từng ngày đi chợ một để xem chi tiêu như thế nào. Nói thật, nhìn cảnh đấy suốt mà tôi phát ngán đến mức chỉ muốn ly dị anh cho rồi.
Nói chuyện với bố mẹ tôi thì ông bà chửi tôi ngu, có chồng đảm đang mà không biết hưởng. Ông bà còn dọa tôi mà còn có ý định ly dị thì ông bà sẽ từ mặt tôi. Nhưng sống với người chồng cứng nhắc như thế, nhiều lúc tôi thấy mệt mỏi lắm nhất là tôi chẳng có tình yêu với anh mà chỉ có trách nhiệm thôi. Tôi phải làm sao đây?
Ánh Tuyết (Theo Giadinhvietnam.com)