Thú thật khi viết bài chia sẻ "Con gái ngủ với con trai là hư, ngu ngốc, đáng khinh bỉ", tôi không nghĩ mình sẽ phải viết bài phản hồi lại cho chính mình. Nhưng có lẽ do văn chương tôi không đủ tốt nên một số bạn hiểu lầm nội dung tôi muốn chuyển tải. Vì thế nên tôi xin mạn phép viết thêm một bài nữa.
Tôi là một cô gái trẻ hoặc rất trẻ (tôi mới chào tạm biệt tuổi 18 của tôi được vài năm). Và tôi biết có đôi khi kiến thức của tôi còn rất nông cạn nên tôi viết ra không phải để dạy bảo ai cả. Tôi chỉ viết ra những suy nghĩ và những trải nghiệm của tôi trong suốt hơn 20 năm qua.
Đúng như bạn nào đó đã nói, tôi không biết tôi có phải là con gái truyền thống không nữa. Nếu có ai đó cho tôi một định nghĩa rõ ràng về "con gái truyền thống", tôi sẽ đọc và xem thử tôi được mấy điểm.
Tôi chẳng quan tâm gì đến giá trị của tấm màng sinh học mỏng manh kia hay những lý thuyết
ra rả "còn màng trinh thì hạnh phúc" của các bạn. Đối với tôi, quan trọng không phải là
quan hệ trước hay sau hôn nhân mà là quan hệ đúng người.
Tôi chỉ đơn thuần là một gái nhẹ nhàng, tôi hiếm khi nổi giận hoặc mắng chửi ai. Từ bé đến giờ tôi chưa một lần chửi thề, đi ra đường tôi từng một lần mặc áo hai dây, quần short hay váy ngắn trên gối và việc nhà thì tôi phải làm hết (vì tôi là con một và mẹ tôi đã lớn tuổi).
Tôi làm tất cả những việc này không phải vì hai chữ "truyền thống", tôi làm chỉ bởi vì tôi cảm thấy thoải mái khi làm thế. Tôi chẳng hứng thú gì khi người lạ săm soi nhìn vào cơ thể tôi. Và tôi làm việc nhà vì tôi thương mẹ. Tôi làm chúng từ lúc tôi còn nhỏ, vì thế nó trở thành một thói quen.
Tôi có thể nói được hai ngoại ngữ ngoài tiếng mẹ đẻ (tiếng Anh và tiếng Hàn) nhưng tôi không nói tốt tiếng Anh ngay từ đầu. Trình tiếng Anh tôi có được bây giờ là nhờ vào hai người bạn trai của tôi. Không biết là do tình cờ hay hữu ý mà cà hai người bạn trai của tôi đều đã ở Anh một thời gian. Và đó chính là lí do hai người họ nói tiếng Anh rất giỏi.
Tôi gặp tình yêu đầu đời của tôi - một chàng trai Nhật Bản - khi tôi ra sân bay tiễn bạn thân tôi đi du học. Một chàng trai đang chăm chú đọc Lonely Planet. Anh ta không để ý (sau này tôi biết là cố ý) nên va vào tôi khi tôi đang đứng chờ người thân đến đón. Và tôi bắt đầu tình yêu của mình ở tuổi 18.
Tôi chưa từng phân biệt con trai nước ngoài và con trai Việt. Đối với tôi ở đâu cũng có người tốt người xấu. Nhưng không biết là vì tôi vô duyên hay là vì tôi luôn học trong những lớp âm thịnh dương suy mà tôi đi qua thời áo trắng không một mảnh tình vắt vai.
Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ yêu con trai nước ngoài nhưng mọi chuyện cứ đến như số phận thôi. Đôi khi, tôi còn thầm ganh tỵ với các cô gái có bạn trai người Việt. Tôi chưa từng được yêu kiểu Việt và tôi muốn nghe câu "Anh yêu em!" bằng tiếng Việt đầy cảm xúc hơn là "I love U" của Anh hay "Aishiteru" của Nhật.
Và như mọi câu chuyện tình yêu khác, tình yêu của tôi đối với hai chàng trai nước ngoài cũng không suôn sẻ. Những khác biệt về văn hóa đôi khi làm một cô gái như tôi cảm thấy hoảng loạn, vì chúng hầu như vượt qua tất cả những lề lối tôi đã được dạy, tôi thường cảm thấy hoang mang trước họ.
Nhưng may mắn thay, cả hai người họ đều rất từ tốn khuyên bảo và cố gắng giải thích cho tôi hiểu một cách chậm chạp ngày qua ngày. Khi tôi dẫn người yêu về nhà, mẹ tôi giật mình ngạc nhiên rất nhiều. Mẹ chẳng thể nào nghĩ con gái mẹ lại yêu con trai ngoại quốc nhưng mẹ không cấm tôi. Mẹ bảo yêu ai là chuyện của tôi, mẹ không can dự.
Mọi chuyện êm xuôi một thời gian, sau đó tôi lại phải đứng giữa đôi bờ chiến tuyến của bạn trai và mẹ. Tôi đau hết cả đầu khi ban ngày gặp bạn trai nghe anh ấy ra rả văn hóa nước ngoài và tối về gặp mẹ lại bị bà dạy văn hóa Việt Nam. Và hai bên càng lúc càng trở nên đối nghịch nhau, ai cũng muốn giành tôi về phía họ.
Chuyện là cả hai người bạn trai của tôi không ai sống và làm việc ở Việt Nam, họ chỉ "bay qua bay lại" để gặp tôi. Và tôi thì luôn "nhốt" họ ở khu trung tâm. Qua một thời gian bạn trai tôi thuộc hết đường và biết rành khu trung tâm hơn cả tôi. Thậm chí anh ấy còn khoe chỗ đổi tiền được giá cao nữa chứ!
Tôi cũng thương bạn trai vì tôi biết anh ấy chán khi cứ phải ở mãi một khu vực. Và kết quả là bạn trai tôi muốn đi du lịch cùng tôi. Và không cần phải nói mẹ tôi phản đối mạnh mẽ. Tôi không muốn phải bỏ bên nào, tôi tập trung tìm cách giải quyết và cuối cùng mỗi bên phải nhường một bước để đạt được thỏa thuận. Mẹ tôi để tôi đi du lịch với bạn trai với điều kiện là chúng tôi không được quan hệ với nhau và bạn trai tôi chấp nhận.
Thành thật mà nói với tôi, tôi chẳng quan tâm gì đến giá trị của tấm màng sinh học mỏng manh kia hay những lý thuyết ra rả "còn màng trinh thì hạnh phúc" của các bạn. Đối với tôi, quan trọng không phải là quan hệ trước hay sau hôn nhân mà là quan hệ đúng người.
Nếu đúng người trước hay sau đều hạnh phúc. Còn nếu sai người, trước hay sau đều đau khổ như nhau thôi. Bạn quan hệ trước hôn nhân rồi chia tay, bạn đau khổ, bạn còn may mắn . Nhưng bạn quan hệ sau hôn nhân rồi vẫn chia tay, lúc đó bạn không chỉ đau khổ mà còn rất nhiều trách nhiệm đối với con cái, gia đình nội ngoại hai bên và cả sức ép dư luận lên bạn.
Lúc này không dám chắc ai đau khổ hơn ai và ai bất hạnh hơn ai. Tôi không quan hệ trước hôn nhân bởi vì lòng tôn kính đối với mẹ tôi - người đã cực khổ nuôi tôi bấy lâu nay. Tôi không muốn mẹ tôi cảm thấy hụt hẫng, thất vọng vì công sức bao lâu nay mẹ cố tình dạy tôi đổ sông đổ bể. Và tôi không mất chữ tín bấy lâu nay của mình với mẹ.
Còn về phía bạn trai tôi, đôi khi tôi cũng thấy thương cho các anh ấy. Bởi vì dĩ nhiên họ không vô cảm khi ở gần tôi và kết quả là họ "tự xử".
Tôi đọc ở đâu đó một cách ví von khá hay về cách chọn người yêu. Chọn người yêu như chọn giày, một đôi giày quá rộng hay quá chật, quá cao hay quá thấp đều khiến bạn đau chân, chảy máu. Nhưng nếu bạn lỡ mua về rồi mới phát hiện mình không đi vừa nó, bạn sẽ làm sao đây? Tôi nghĩ, bạn sẽ cố sửa nó đúng không?
Nhưng có những đôi giày sửa được và những đôi giày không sửa được. Nếu bạn sửa được, bạn may mắn và vẫn có thể đi nó. Nhưng nếu bạn không sửa được thì biết làm sao đây? Bạn ngồi đó khóc vì tiếc rẻ, bạn tặng nó cho người khác hay bỏ nó đi?
Một cô gái xinh đẹp là khi cô ấy tử tế và có nhân cách tốt chứ không phải vì cô ấy còn trinh.
Tôi nghĩ dù bạn làm cách nào đi nữa thì vẫn chứng minh rằng đôi giày đó không dành cho bạn, không thích hợp cho bạn. Vì thế hãy quên nó đi dù đôi khi nó thật sự đắt tiền và cố chọn một đôi giày vừa vặn với mình, một đôi giày khiến bạn thoải mái, hạnh phúc khi mang nó ngay cả khi nó không hợp thời trang hoặc đắt tiền bằng đôi giày cũ.
Như nội dung ở bài trước tôi chỉ muốn kết luận lại rằng: Tất cả các cô gái trên thế gian này đều xinh đẹp và có giá trị riêng của họ, họ có quyền sống theo họ muốn và không ai có quyền phán xét hay khinh bỉ họ. Một cô gái lầm lỗi nếu bạn không thể kéo cô ấy lên thì cũng đừng đạp cô ấy xuống thêm nữa.
Hầu hết các câu chuyện tình yêu đều bắt đầu bằng những rung động đẹp đẽ. Vậy thì khi chia tay hãy cố gắng kết thúc nó một cách êm đẹp chứ không phải kết thúc bằng những giọt nước mắt hối hận của con gái khi "trao thân" lầm người. Và một cô gái xinh đẹp là khi cô ấy tử tế và có nhân cách tốt chứ không phải vì cô ấy còn trinh.
Thân!
Bạn đang có những tâm sự, vui, buồn… muốn chia sẻ những bức ảnh đẹp, gửi lời nhắn (một bài hát, lời yêu, một tấm thiệp chúc mừng hay những dòng thơ nhỏ…) tới những người thân yêu của mình. |
Afamily