Vợ chồng tôi lấy nhau vừa tròn 10 năm. Trong cái ngày ý nghĩ đó, người ta thường hay tặng nhau những món quà ý nghĩ. Chồng tôi cũng tặng tôi một món quà, thế nhưng nhìn "món quà" mà tôi được nhận ấy tôi chỉ muốn chết đi cho xong.
Tôi với chồng vừa kỉ niệm ngày cưới vào cuối tuần trước. Cũng 10 năm chung sống với nhau rồi, bao ngọt bùi cay đắng đều đã trải đủ, chưa kể gần 4 năm yêu thương nhau rồi mới kết hôn nữa. Tôi cũng thừa hiểu tính chồng mình là người khô khan nên chắc cũng chẳng nhớ đến ngày kỉ niệm này đâu. Đúng thật thì sống với nhau gần ấy lâu, chưa một lần nhận được quà của chồng tôi cũng thấy quen rồi, giờ lần đầu nhận được quà lại cay đắng đến thế.
Cứ nghĩ chắc chồng lại chẳng nhớ nổi đâu, đúng là chồng không nhớ thật. Thà anh không nhớ như những năm khác. Nhưng mọi chuyện không đơn giản như tôi nghĩ. Có thể chỉ là vô tình thôi, thế mà món quà mà tôi phải nhận nhân cái ngày kỉ niệm lớn này quả thật chẳng dễ chịu chút nào.
Tôi định vào một cửa hàng mua mua chút đồ trang điểm, ở đó có một thỏi son tôi thích từ lâu rồi, nhưng giá của em ý cũng hơi chát, nên tôi tiết kiệm đến vài tháng số tiền tiêu vặt ít ỏi của mình để mua. Cũng nhằm tân trang lại mình một chút cho chồng đỡ chán và đạt được nó sau khoảng thời gian dài đợi mòn mỏi.
Ghé qua cửa hàng mĩ phẩm, bình thường tôi hay vào mua, chồng đứng ngoài đợi. Nhưng nhà gần, thi thoảng tôi cũng ghé cửa hàng nên mấy nhân viên ở đây đều biết vợ chồng tôi cả. Đến cửa hàng, tôi chọn thỏi son mình thích với màu đỏ cảm cho đẹp thì em nhân viên ở đấy nói:
- Lúc sáng em mới thấy anh mua son tặng chị mà. Sao giờ chị lại mua thêm thỏi này nữa.
- Vậy sao? - Tôi hơi đơ người, mãi mới hỏi được câu ấy.
- Dạ. Nhất chị nhé, được chồng chiều thế còn gì sướng bằng. Em thấy anh hay vào đây mua mỹ phẩm tặng chị, lại toàn hàng xịn cả thôi đấy.
Tôi rời cửa hàng, lòng nặng trĩu những nghi ngờ. Không cần phải nói gì thêm, tôi hiểu chồng đã phản bội tôi rồi. Anh không thể nhớ ngày kỉ niệm ngày cưới của hai đứa nữa. Mà thay vào đó là ngày kỉ niệm gì đó giữa anh và bồ tôi cũng không rõ. Nhân viên còn nói chồng tôi thường xuyên mua quà tặng tôi. Vậy chứng tỏ anh ấy đã ngoại tình lâu rồi.
Tối đó, tôi về nhà với bao suy nghĩ không nguôi, con tôi đem sang nhà ngoại, đang lúc đưa con đi để về nhà chuẩn bị ngày lễ đặc biệt chỉ có riêng vợ chồng này thì tôi nhận thấy chồng mình đang trở theo một cô gái.
Anh không bao giờ mua quà cho tôi nhưng lại mua cho bồ (Ảnh minh họa)
Chính con gái nói với tôi: “Mẹ ơi, bố kìa”, nếu không chắc tôi cũng không nhận ra đấy là chồng mình, vì anh cũng biết đường che chắn kín lắm. Tôi đi theo họ, nhận diện được cô gái anh trở đấy không ai khác chính là cô gái lần trước tôi gặp và chồng nhẹ nhàng bảo rằng đấy là em gái kết nghĩa của anh từ nhỏ.
Tôi không hiểu họ kết nghĩa kiểu gì nên đi theo. Hóa ra họ kết nghĩa trong nhà nghỉ. Tôi đứng dưới cùng con, giữa cái nóng hè vừa mới lặn, nền đất vẫn bốc lên từng hơi nóng, nhìn xuống con mà nước mắt tôi cứ thi nhau rơi xuống. Con bé chưa hiểu chuyện, nó mới chỉ 4 tuổi, làm sao có thể hiểu được nỗi đau mà mẹ nó đang phải chứng kiến.
Nhưng dường như hiểu mẹ nó buồn, nó ngồi trước xe, lau nước mắt cho mẹ rồi vỗ vỗ an ủi: “Mẹ ơi, mẹ đừng khóc”. Tôi càng cảm thấy mình bất lực. Không thể chứng kiến thêm được cảnh tượng đấy, tôi không thể đưa con theo vào căn nhà nghỉ đó để đánh ghen, tôi không thể làm tổn thương tâm hồn non nớt ấy của con bé. Tôi đưa con về.
Về đến nhà, tôi vẫn trống rỗng đầu óc, ngồi thẫn thờ rồi thu dọn đồ đạc. Tôi cảm thấy như thế là quá đủ cho cuộc hôn nhân này. Đúng sự thật là cuộc hôn nhân này tôi chẳng thể cứu vãn nữa, có cứu vãn được tôi cũng không muốn cố gắng nữa. Yêu nhau 4 năm, sống với nhau 10 năm, tổng cộng có đến 14 năm tôi sống chung với một người đàn ông vô tâm với tôi và quan tâm một người phụ nữ khác. Hóa ra anh không hề không biết ga lăng là gì. Anh có thể mua quà cho bồ mà chưa 1 lần mua cho vợ và giờ chứng kiến tận mắt anh đã phản bội mẹ con tôi như thế là quá đủ. Đã đến lúc tôi phải vứt bỏ cuộc hôn nhân này rồi, tôi làm vậy là đúng, đúng không?
Mộc (Theo Giadinhvietnam.com)