Mâu thuẫn mẹ chồng - nàng dâu là câu chuyện không còn mới nhưng vẫn là vấn đề mà nhiều gia đình đang phải đối mặt. Nguyên nhân cốt lõi thường do sự khác biệt giữa quan niệm của hai thế hệ, tính cách cứng nhắc, bảo thủ của mẹ chồng và cách cư xử vụng về của nàng dâu.
Mới đây, một nàng dâu lên mạng "bóc phốt" mẹ chồng. Cô hỏi mọi người: "Mẹ chồng em vậy có được không?". Trước đây, dù nghe mẹ chồng nổi tiếng khó tính nhưng "tâm tốt", cô vẫn quyết làm dâu. Nhưng về sau khi bầu và sinh nở nhiều lần phải khóc thầm vì thái độ ứng xử của mẹ chồng:
"Chuyện mẹ chồng nàng dâu. Em tự nhận thấy em là một đứa khá là tự lập, ở bên ngoài em khá là cứng nhưng lúc ở trong gia đình mình, em luôn là người chiều mọi người nhất. Bởi em luôn tâm niệm: "Khôn ngoan đấu đá người ngoài" ạ.
Thế nhưng, em có thể chiều tất cả mọi người trừ mẹ chồng em - bà mẹ vất vả nuôi 2 con ăn học, yêu thương 2 con bảo bọc như trứng, cưng hơn cả kim cương nhưng chưa từng coi con dâu là người trong nhà. Chuyện này em cũng bỏ qua rất nhiều lần rồi ạ. Nhưng, càng ngày bà càng làm lố, càng lấn nước, em càng không nói ra thì bà càng nghĩ bà phải có cái uy, cái quyền của bà thì phải ạ.
Em kể sơ qua một chút ạ. Em cưới một phần cũng là do bà máu cưới, tối 10-11h đêm mẹ em đi làm công ty về muộn bà vẫn chờ để gọi điện nói chuyện, để bảo bố mẹ em cho 2 đứa cưới. (Năm ấy em 29, chồng em 28 nhưng em không vội, vì năm đó nóng, lúc đó lại đang tháng 5 âm, trời như đổ lửa). Thế rồi bố mẹ thấy người ta quý con mình nên cũng bảo em, thôi cưới đi con.
Rồi, cưới luôn.
Một tháng sau, giỗ bố chồng em, bà dậy đi chợ, thì em cũng dậy đun nước nóng làm gà, cắm nước để hãm nước vối - vì năm đó bà bảo có con dâu mới, mở cỗ bắc cả rạp để mời mọi người. Em lại không biết em có bầu, dậy sớm, rồi chạy lăng xăng tới tầm 9h em mệt quá, dâu mới nên em không dám lên nằm 1 mình, em có kéo chồng em lên nằm cùng thì bà ở dưới bà chửi: "Chúng mày ngủ lấy giải à mà giờ còn ngủ". Em tủi thân quá xong em có khóc, và em cũng biết, thôi, xong...
Tiếp đó thì không có gì nghiêm trọng cả, vì em cũng hạn chế nhất những va chạm, em cũng ở riêng trên Hà Nội và bà ở quê. Nhưng tới lúc em sinh thì lại nhiều chuyện phát sinh.
Ngày em đẻ, bà đuổi con trai bà ra ngoài bảo để bà trông cháu, em đẻ từ sáng tới chiều tối mới hạ sinh con bé con. Lúc đó 6h hơn mới được đẩy ra ngoài, tầm hơn 7h nhận phòng ở chung ở phụ sản Hà Nội. Em còn nhớ như in, tối đó thay bỉm tã tất cả là em, em đã mệt rồi, lại đau nữa (em đẻ thường, nhưng quá trình đẻ lâu quá nên em mất máu nhiều và mệt ạ).
Vậy mà chồng em bảo ở lại chăm vợ thì bà bảo: "Mày đi làm mệt rồi, để mẹ ở trong này chăm nó cho, mày ra ngoài kia mà ngủ". Chăm cháu mà cháu khóc thì không bế, người cứ thượt ra bảo say xe mệt, em bảo bà chăm hộ con từ 2h-4h cho con nằm nghỉ chút chứ con mệt quá, 4h con bế cháu cho bà nghỉ thì bà không bảo gì, con bé thì khóc em sốt ruột quá đành ôm con bé nước mắt ngắn dài. Đứa đầu nên chẳng biết thế nào chỉ biết ôm con. Bà ngủ tới 4h thì y tá họ vào lùa người nhà ra để vệ sinh cho sản phụ, thế là bà lại ra ngoài ngủ tới 6h gì đó theo quy định của bệnh viện, vào được 1 lúc thì bà lại bắt xe về. Em lại tự biết rằng: "thôi... xong".
Nhưng không xong được ạ, bà bảo bầu bí thì không được về nhà mới, nên em con dâu mới không dám cãi, đẻ xong em về quê, ông hàng xóm đối diện báo sắp chết rồi nhưng bà vẫn bắt về nhà nội trước, không cho về ngoại. Về được 3 hôm xong lại sang ngoại 4-5 hôm tang tóc xong lại về lại nội (tụi em dự kiến ở quê 20 ngày ạ).
Về nội mấy hôm được ngày nhà em lên nhà mới trên Hà Nội này thì bà bảo bà lên chăm con dâu, trông cháu. À, em nói qua 1 chút là ở quê em không có người thuê để tắm, hôm đầu về có nhờ 2 bác tắm giúp được nhưng từ hôm thứ 2, là em tắm cho con rồi ạ. Bà bảo bà sợ, từ hôm từ bên nội sang bên ngoại không biết có phải nó phải vía khi ra đầu ngõ gặp xe chở ông hàng xóm về làm tang hay không mà nó khóc cả đêm bên ngoại mẹ em còn bế giúp, nhưng sang bên này không ai bế cho. Chồng em về cùng nhưng không bế được, bà cũng bế được tí lại lườm nguýt trả con cho em. Và từ đó hành trình dong con đêm suốt 6 tháng chỉ có mình em ạ.
(Ảnh minh họa)
Em về nhà mới, hôm trước, sáng hôm sau dậy bà nước mắt ngắn dài bảo: "Ở đây buồn lắm, tao không ở được, lại còn say thang máy nữa, kHÔNG đi xuống chơi được với ai". Vâng, em cũng không còn gì để nói cả, vợ chồng em bảo nhau để bà về quê. Cà bà về ngay trong hôm thứ 2 đó.
Gần đây thì con gái bà bấu bí đẻ đái, bà lên từ lúc con gái bà chưa đẻ ạ, không thấy kêu buồn hay say thang máy gì cả, mặc dù nhà em tầng 15, còn nhà con gái bà tầng cao hơn.
Về quê bà lại bảo với mọi người: "Nó - em không nhờ tôi lên trông con bé con" và em chỉ biết khi bà lên đây chơi gặp thím ruột em bên kia lên đây khám bệnh, em nghe thím kể xong em về hỏi các bác với có bà chị bên chồng thì được xác nhận bà có bảo vậy với mọi người.
Rồi bà không chăm cháu, nhưng mỗi lần lên chơi bà lại so sánh em với các chị, đỉnh điểm vì bà mà 1 lần 2 vợ chồng em cãi nhau em bị sock phải gọi cấp cứu. Lần 2 thì bà bắt em phải dậy lúc 5h như các chị ở quê cắm cháo cho con chứ không được cắm từ tối hôm trước như thế, cháo mất ngon. Xong bà nói mày làm con tao chứ không phải mẹ tao mà mày cãi như vậy, với nọ chai các thứ, em điếng hết người, lại lên cơn shock phát nữa.
Cho tới thời gian này, lúc nào bà cũng tỏ vẻ khó chịu, xong hay nói những câu để cho em nghe thấy. Bà nói với xon trai bà: "Thanh minh này cả họ mở cỗ to, mẹ với Đ về nhé", xong nói với con bé con nhà em: "Thanh minh này con về ăn cỗ với bà với bố Đ nhé" - kiểu nói để cho em nghe thấy đó ạ.
Em cũng không hiểu sao, bà lại có thể ghét em ra mặt như vậy nữa. Rõ ràng đẻ đái bà chẳng phải chăm bẵm em, em cũng chưa nhờ bà điều gì vậy mà bà lại cứ phải khó khăn với em như vậy. Lúc mới cưới, các bác 2 bên nội ngoại đều rào trước chắn sau với em rằng bà khó tính, hay quát tháo to nhưng tâm bà tốt, nhưng quả thật, đứng dưới góc độ 4 năm tiếp xúc thì em rất khó để nói bà là người như thế nào. Hay do bà không phải làm dâu, con gái bà cũng không đi làm dâu nên bà vậy các anh chị nhỉ?
Hôm qua cuối tuần bà qua nhà em chơi, do trời nồm ẩm mấy hôm nên nhà vệ sinh bị mốc, nhà em cũng đã dồn vào tắm 1 nhà vệ sinh thôi còn để 1 bên đi vệ sinh cho khô ráo thì bà lên bà bảo ở bẩn, em ở nhà không dọn dẹp, đùng đùng đi đánh cọ nhà vệ sinh ạ. Trong khi em về làm dâu 4 năm, thỉnh thoảng em có về quê, từ ngày về cái vòi nước trong nhà vệ sinh mọc rêu xanh ra không ai cọ đi, thỉnh thoảng em về em lại cọ vì em nghĩ nó rất bẩn và có vi khuẩn nhưng em không nói ra sợ mất lòng. Vậy mà mẹ chồng lại thích bóc những thứ của con dâu.
(Ảnh minh họa)
Trong khi con gái mình mình rất nhiều lỗi lầm, nhưng cứ động nói gì, con gái bà nói đì (có lúc em thấy là hỗn nữa) nhưng bà im bặt, không nói câu nào lại cả.
Em cũng có nhờ chồng nói với bà, sau bà sang chơi bảo nhà bẩn là sau tự bọn con đánh dọn được nhưng chồng em lại không, bảo kệ bà. Rồi rất nhiều chuyện nữa làm ngày càng ức chế, và chán nhà chồng + chán chồng đôi phần. Giờ em phải làm sao ạ? Phải nói thế nào ạ? Anh chị có cao kiến gì không ạ? Cho em xin với nhé. Em cảm ơn tiệm nhà mình ạ!
(Em xin có chút thông tin là em đã rất thoải mái, reset lại rất nhiều lần nhưng tự một mình mình lựa, nhẫn nhịn, chịu đựng cũng rất mệt, ức chế và tủi thân ạ)".
Bên dưới, nhiều người khuyên nàng dâu bớt suy nghĩ lại:
- "Nói chung được ở riêng là ok rồi. Bà như thế nào cũng kệ, bà tốt thì mình tốt, bà tệ thì mình đủ trách nhiệm. Suy cho cùng ngay cả chồng cũng chỉ là người dưng vì cùng nhau cam kết mà đồng hành, thì mẹ chồng đương nhiên là người dưng thực sự nên đừng có suy nghĩ nhiều làm gì cho tổn thọ.
Cuộc sống cơm gạo, áo tiền chưa đủ làm Mom hết hơi hay sao? Hơi đâu nghĩ mấy việc đó làm gì? Mom cứ chăm con, lo cho bản thân thật tốt! Còn lại kệ".
- "Hơi giống với mình. Cùng 1 việc đó nhưng xảy ra với con gái ứng xử khác, xảy ra với con dâu thì lại ứng xử trái ngược hoàn toàn không giống như lúc con gái bị".
- "Cá nhân mình đã và chọn cách im lặng kệ bà muốn nói và làm gì thì làm. Mình coi như điếc và mù đồng thời không quan tâm bà nữa".
Tường San (Theo Thương Hiệu và Pháp Luật)