Tôi năm nay 25 tuổi, sinh ra trong một gia đình nề nếp. Bố tôi là bác sĩ của một bệnh viện lớn, còn mẹ tôi là hiệu trưởng của Trường Đại Học có tiếng ở Hà Nội. Tôi nối nghiệp mẹ ra trường đã thi công chức và hiện đang làm giáo viên tiểu học. Tôi quen và yêu anh đã 5 năm. Chúng tôi rất hiểu nhau, luôn tôn trọng và giữ gìn cho nhau. Chồng sắp cưới của tôi là người rất nghiêm túc trong chuyện tình cảm và luôn ủng hộ tôi trong việc để dành điều tuyệt vời đó trong đêm tân hôn. Nếu không có gì thay đổi, một đám cưới hạnh phúc sẽ được diễn ra vào cuối năm nay. Tuy nhiên mọi việc lại không đơn giản như tôi tưởng.
Gần đây, trong một lần về thăm gia đình anh, mẹ anh đã gọi tôi lại và nói:"Bác có điều này muốn nói với cháu, tuy hơi ngại nhưng bác vẫn nói phải nói thẳng, thôi thì mất lòng trước được lòng sau: Cháu và thằng Nam đã yêu và quen biết nhau đã lâu, nay 2 đứa dọn đến ăn ở cùng nhau đi, nếu có bầu thì bác sẽ cho cưới ngay, thông cảm cho bác, nhà bác chỉ có 2 thằng con trai, thằng út thì như thế rồi, giờ bác chỉ hi vọng vào thằng Nam. Cháu biết đấy, nhiều cặp vợ chồng lấy nhau rồi mãi chẳng đẻ được, lúc đó bỏ thì thương vương thì tội, thôi cứ chửa trước cho chắc ăn".
Tôi sững sờ, dường như "chết lặng" trước lời đề nghị của mẹ anh và không kịp phản ứng ra làm sao. Trong lòng ngổn ngang suy nghĩ, vừa cảm thấy bẽ mặt vừa cảm thấy bị xúc phạm kinh khủng.
Em trai anh lấy vợ đã được 10 năm, vậy mà vẫn chưa sinh được mụn con nào. Đi chạy chữa khắp nơi mà vẫn không ăn thua. 2 vợ chồng giờ tuy sống chung nhà nhưng việc ai người nấy làm, sống lầm lũi như những cái bóng, không khí gia đình lúc nào cũng căng thẳng. Chính vì thế nên bà lo, lo cho con trai cả cũng sẽ trục trặc về đường con cái, hôn nhân không được hạnh phúc giống em trai.
Tôi hiểu, vô sinh giờ không còn là chuyện hiếm trong xã hội. Điều bà lo lắng cũng không phải là không có cơ sở. Nhưng chẳng lẽ hôn nhân chỉ hạnh phúc khi có đứa con thôi ư? Còn những người không may không được diễm phúc làm mẹ thì họ đáng phải chịu cảnh ruồng rẫy? Con cái là kết quả của tình yêu, ai lấy nhau cũng mong sinh con đẻ cái nhưng không phải ai cũng đạt được ý nguyện. Vô sinh có rất nhiều nguyên nhân và y học ngày nay có thể chữa trị. Vẫn có hàng trăm hàng nghìn cặp vẫn sống hạnh phúc mặc dù không có con cái đấy thôi.
Tại sao bà lại có cái nhìn bi quan như thế? Cả tôi và anh hoàn toàn khỏe mạnh cơ mà . Cho dù cố thông cảm với mẹ của anh nhưng tôi vẫn cảm thấy bà thật tàn nhẫn và ích kỉ. Bà chỉ biết quan tâm đến gia đình, đến dòng tộc, đến con trai của bà. Bà không hề nghĩ đến cảm giác của tôi. Tôi cũng là phụ nữ, tôi cũng có bố, có mẹ, có gia đình chứ.
Đường đường là 1 cô gái xinh đẹp, con nhà gia giáo, có học thức đàng hoàng, hà cớ gì bà lại coi thường tôi đến thế? Chả lẽ bà coi tôi chỉ là cái máy đẻ hay sao? Biết đẻ thì sẽ được rước bằng "kiệu hoa" linh đình sang trọng, không biết đẻ thì sẵn sàng sa thải như một món đồ vô giá trị hay sao?
Tôi sẽ 'độn thổ' mất nếu phải mặc váy cưới với cái bụng to đùng.
(Ảnh minh họa)
Giả sử sống thử với anh mà tôi chưa có bầu, chắc bà sẽ lại xúi con trai đi thử cô gái khác, thử đến khi nào có con thì thôi. Khi đó tôi sẽ sống ra sao? Bố mẹ tôi sẽ còn mặt mũi nào để nhìn bạn bè hàng xóm khi cô con gái cưng của họ 'chung chạ' với thằng đàn ông khác mà nó lại không chịu cưới.
Đành rằng, mỗi người một quan điểm sống khác nhau, nhưng với tôi, từ trước tới nay, quan điểm rất rõ ràng, tôi kịch liệt phản đối trào lưu có con trước rồi mới cưới giống như các diễn viên ca sĩ ở Việt Nam bây giờ. Bố mẹ tôi cũng vậy, ông bà là người rất nghiêm khắc và coi trọng gia phong, chuẩn mực, do đó sẽ không bao giờ chấp nhận việc chửa trước cưới sau.
Tôi còn tưởng tượng không biết mình sẽ "chui vào đâu" khi mặc váy cưới với cái bụng lùm lùm, để làm tâm điểm cho sự chỉ trò cười chê của cả dòng tộc, hàng xóm láng giềng.
Về sống với nhau, trong trường hợp cơm lành canh ngọt thì không sao, giả sử khi vợ chồng lục đục thì bà lại đá thúng đụng nia, đây nghiến xỏ xiên "con nhà mất nết" "hư hỏng lúc đó thì tôi biết làm sao. Tôi đã từng gặp rất nhiều trường hợp như vậy rồi. Tôi không muốn bố mẹ tôi vì tôi mà phải mang tiếng không biết dạy con. Điều này không đáng chút nào.
Do đó đề nghị của bà càng ngẫm lại càng làm tôi ức chế.
Tôi đã nhờ anh khuyên bảo mẹ nhưng không ăn thua, giữa 1 bên là mẹ 1 bên là người yêu, anh rất khó xử. Tôi vẫn yêu và thương anh vô cùng nhưng cứ nghĩ tới điều kiện trái khoáy của mẹ chồng tương lai thì tôi lại chùn bước. Giờ tôi không biết phải làm sao? Tôi cũng không muốn vất bỏ những gì đã xây đắp trong suốt 5 năm qua. Hãy cho tôi một lời khuyên!
Theo Megafun.vn