Thực sự giờ đây, lòng tôi cảm thấy đau đớn vô cùng. Tôi không biết mình phải làm gì để xóa hết những vết thương, nỗi đau trong quá khứ. Dù đã cố làm những việc thiện, cố gắng chu toàn hương khói nhưng niềm thương nhớ 2 đứa con mà tôi đã tước bỏ đi thiên chức làm người cứ canh cánh trong lòng tôi.
Sinh ra và lớn lên trong gia đình bố mẹ có điều kiện, nên từ nhỏ tôi đã quá quen với cuộc sống sung túc. Bố mẹ chưa bao giờ để tôi thiếu thốn bất kỳ thứ gì. Bạn bè có, tôi muốn đều được bố mẹ dẫn đi mua hết. Đôi khi, tôi cứ nghĩ mình là một công chúa nên tôi luôn cố gắng đạt được hết những điều tôi thích.
Bố mẹ tôi giàu có, nhưng không phải là những người quan chức gì. Bố tôi kinh doanh hàng ngoại, còn mẹ tôi mở đại lý phân phối, bán hàng. Những món tiền kiếm được mẹ tôi gửi tiết kiệm và lo cho con cái ăn học. Khi gia đình đang tràn ngập hạnh phúc, bố tôi đột nhiên qua đời. Khi đó, tôi đang là cô sinh viên năm 2 một trường Đại học có tiếng ở Hà Nội.
Không còn bố, mẹ con tôi dần rơi vào cảnh sống nghèo nàn thiếu thốn. Từ chỗ đầy đủ, không có tiền tiêu xài như trước, tôi phải vật lộn bươn chải đủ nghề. Nhưng rồi, chân tay yếu mềm, tôi làm ở đâu cũng được vài tháng. Cuối cùng tôi chạy bàn trong một quán ba. Vốn có ngoại hình xinh xắn, nên tôi có rất nhiều người theo đuổi.
Và rồi, tôi đã hiến dâng đời con gái của mình cho một gã đàn ông trung tuổi, đầu hói, nhiều tiền. Lần đầu ấy, tôi không cảm thấy hạnh phúc, mà vô cùng đau đớn. Tôi bị giày vò bởi rất nhiều điều. Có lẽ, tiếc nuối là cảm giác đau khổ nhất mà tôi trải qua lúc đó. Tôi ước, giá như thời gian quay trở lại tôi đã không làm thế.
Rồi tôi theo bạn bè xấu, trượt dốc vào những đêm vui chơi. Tôi đã sống buông thả như thế cho tới ngày bị người vợ già nua của gã đầu hói đánh ghen, nhục mạ. Khi đó, tôi đang mang thai được 2 tháng. Và rồi, tôi đã quyết định phá bỏ đứa con ấy, dù lão ta cố gắng nài nỉ cho tôi một danh phận "vợ bé". Nhưng tôi đâu cần cái danh phận ấy, cái tôi cần lúc đó là tiền.
Khi mất đi đứa con, lão ta cũng biến mất và không thèm quan tâm tôi nữa.
Khi mất đi đứa con, lão ta cũng biến mất và không thèm quan tâm tôi nữa. Từ hôm đó, tôi lại cặp với Tuấn một gã trai hơn tôi 2 tuổi. Tuấn cao ráo đẹp trai và đậm chất chơi. Có lúc tôi tưởng chừng như mình đã yêu người đàn ông đó. Nhưng rồi khi tôi có thai, Tuấn đã bỏ rơi tôi với một câu nói phũ phàng “Cô là đàn bà mà không biết phòng tránh thì tự chịu lấy hậu quả”. Nói rồi anh ta bỏ tôi lại một mình.
Tôi đã cố để đứng vững, tự nhủ mình sẽ làm mẹ đơn thân mà không cần tới cha nó. Nhưng rồi khi cái thai được 3 tháng, trong một phút lầm lỡ tôi đã nhẫn tâm tước đi quyền làm người của nó.
Sau lần đó, tôi đau đớn vô cùng, tôi đã dằn vặt bản thân bởi phút chốc tôi nghĩ tới những sinh linh đó cũng sẽ lớn lên thành hình hài như một con người thật sự. Tôi đã khóc rất nhiều, và rồi tôi quyết định vào chùa gửi gắm những đứa con của tôi và bắt đầu lại cuộc sống mới. Tôi đã lập những ngôi mộ gió để nhớ tới các con tôi.
Tôi khóc, khi nghĩ tới An An khi được 8 tuần tuổi, BuBu 12 tuần tuổi. Mỗi lần tôi bước chân vào bệnh viện, các bác sĩ họ đã nhìn tôi với ánh mắt đầy hờn trách. Những tiếng sợ sệt, những giọt nước mắt rơi trên má những cô gái ngây thơ, và những cô gái trải đời như tôi. Có lẽ, chúng tôi cùng chung một tâm trạng giống nhau, đau khổ, hụt hẫng.
Tôi chỉ có một mình, tôi đau đớn chỉ mình tôi chịu. Còn những người đàn ông đi qua đời tôi, họ không một chút thương cảm bởi trong mắt họ tôi chỉ là đồ chơi, là cô gái làm tiền hay cô ả lẳng lơ. Chưa một ai gọi điện hỏi han tôi cho tới sau này.
Tôi tốt nghiệp với tấm bằng Trung bình- Khá, và xin được việc ở một công ty du lịch. Cũng nhờ tiếng Anh lưu loát, cùng với khả năng giao tiếp hoạt bát, tôi sớm được lòng anh chị trong cơ quan. Tuy nhiên, tôi vẫn là một cô nhân viên sống khép kín, tôi không hòa đồng, không cởi mở.
Chính vì thế, tôi đã lọt vào tầm ngắm của anh - Trưởng phòng kế toán công ty tôi. Anh đã sưởi ấm trái tim tôi. Anh đã cho tôi biết thế nào là yêu thương, trân trọng. Trước khi kết hôn, tôi đã kể cho anh nghe cuộc đời của tôi, những gì tôi làm, tôi trải qua, còn anh đã đủ bình tĩnh, lý trí để tiếp tục yêu thương cô gái như tôi.
Sau 6 năm kết hôn, chồng tôi hiện đã là phó Giám đốc công ty, tôi có một cuộc sống đầy đủ, có nhà lầu có xe hơi, nhưng chưa một lần tôi quên đi quá khứ của mình. Mỗi dịp rằm, tháng Giêng tôi đều dành thời gian đi chùa, làm từ thiện để sưởi ấm những trái tim trẻ thơ ấm ấp.
Trong phút chốc tôi nghĩ tới những đứa con của mình. Lòng tôi chỉ cầu mong sao các con tôi ở nơi xa ấy thấu hiểu và thông cảm cho người mẹ như tôi.
Tôi kể ra câu chuyện cuộc đời mình không phải để cầu xin sự tha thứ, cảm thông. Tôi chỉ hi vọng rằng, câu chuyện cuộc đời tôi sẽ là bài học đắt giá cho những cô gái trẻ sống vội, sống thoáng và yêu hết mình. Đừng bao giờ đi vào vết xe đổ như tôi các bạn trẻ nhé!
Theo Doisongphapluat.com