Anh là mối tình đầu, mối tình đầu kéo dài tới ngày cô quyết định quên anh và yêu người đàn ông làm chồng cô sau này! Người đàn ông ấy đã khiến trái tim cô thổn thức suốt bảy năm trời, vậy mà chưa một lần cô có thể thốt lên một tiếng yêu hay một lần nói: Cô cần người ấy! Đó mãi mãi là mối tình câm lặng tràn đầy kiêu hãnh trong lòng cô!
Ba năm học trung học, là ba năm ánh mắt cô chỉ hướng về anh. Ngày chia tay lớp, cô khóc tới mức hai mắt đỏ lên. Nhưng cô không nói chia tay anh. Họ chỉ nắm tay nhau rất nhẹ thay cho lời tạm biệt! Nhưng hôm đó, anh không biết cô đứng nhìn theo anh và người con gái ấy cho tới khi họ khuất bóng giữa hàng cây. Lòng rũ buồn như hàng liễu ven hồ, trái tim run như những tia nắng ngoài kia. Nhưng lại tự nhủ lòng mình: không sao, tớ vẫn ổn mà!
Ngày biết tin mình trượt đại học, cô khóc nước mắt còn nhiều hơn cả nước của con sông trước nhà. Nhưng vẫn tươi cười tới chúc mừng anh. Khi đưa cô về nhà, trên con đường ven sông lấp lánh ánh trăng và ngập tràn gió, anh lặng lẽ đi bên cô mà không nói gì, cô giục anh cứ về đi, anh bảo: Tớ đưa cậu về tận nhà! Trước khi chia tay anh khẽ hỏi cô: Cậu có ổn không? Cô cười: Tớ ổn mà, cậu không phải lo đâu!
Cô cố gắng không mệt mỏi để có thể cùng anh sống cuộc sống sinh viên trên thủ đô, dù hai người học khác trường nhau. Những ngày đầu xa nhà cô chỉ biết khóc cho nguôi ngoai nỗi nhớ nhà và vơi bớt nỗi cô đơn. Cô viết thư cho anh, khi anh cách cô chỉ có một chuyến xe buýt. Trong thư cô như tia nắng rạng rỡ vui tươi, đầy tự tin và nhiệt huyết... Nhưng cô cố tránh xa mắt mình khỏi trang giấy, nếu không nước mắt sẽ làm nhòe hết những gì cô viết cho anh.
Cô cố gắng không mệt mỏi để có thể cùng anh sống cuộc sống sinh viên trên thủ đô
dù hai người học khác trường nhau. (ảnh minh họa)
Anh sang thăm cô, khi cánh cửa mở ra, trái tim cô như ngừng nhịp, là anh, thật sự là anh sao? Anh sang thăm cô mà không báo cho cô biết trước. Hình bóng ấy cô gặp bao nhiều lần trong mơ cuối cùng cũng ở ngay trước mặt cô. Cô và anh cùng ăn cơm, cùng uống nước, cùng đi dạo, vui như đứa trẻ mới biết cười, hạnh phúc như lâu ngày mới gặp lại cố nhân... Cô muốn đêm nay cứ dài mãi để anh đi bên cô không hết, nhung nhớ càng đậm sâu vì cô nhớ anh hơn, niềm vui đừng vội đi vì anh vừa mới mang tới thôi, cho cô được biết lần đầu anh tới thăm cô là như thế...
Ngày biết tin anh có người yêu, cô bắt hết chuyến xe buýt này đến chuyến xe khác, không biết đi đến đâu, nhưng muốn đi thật xa anh. Nhưng xe đi rồi lại về, như trái tim cô, càng muốn chạy xa anh thì nó lại càng nhớ anh thêm, càng cố trốn chạy thì nó lại càng ướng bướng mà yêu anh. Cô uống rượu nhưng trong cơn say nỗi nhớ anh càng thêm da diết, càng thêm khổ sở, trái tim càng đau... Anh dắt người yêu đến thăm cô. Anh thật là ác! Cô lại gồng mình lên để diễn vai một người bạn tốt vô tư nhất trên đời. Cô cười nhìn anh: Tớ cũng nhanh có người yêu thôi nhở!
Ngày anh chia tay người ấy, cô chẳng biết mình nên vui hay buồn. Cô bỗng trầm tư như một người đàn bà từng trải, đôi mày thường nhíu lại, đôi mắt nâu sâu thẳm càng thêm vô định mênh mông. Đúng là, chính bản thân cô cũng không biết cô có vị trí như thế nào trong trái tim anh. Cô hiểu gì về anh, về những khó khăn anh đã trải qua, có lẽ chỉ có người con gái ấy là biết. Còn với cô, khi nào anh cũng tỏ ra mạnh mẽ, cũng luôn tươi cười, khi nào cũng ổn hết. Lẽ nào, anh đã không cho cô có cơ hội được bước vào cuộc sống của anh? Và rồi cô lại nhớ anh trong âm thầm, yêu trong nỗi nhớ nhung câm lặng. Chỉ có thế, cô chỉ dám làm có thế thôi!
Rồi cô sang thăm anh khi biết tin anh thất bại trong cuộc thi Robocon. Cô biết tin đó cách đây cả tuần nhưng cô sợ, sợ khi sang thăm anh, ở bên anh đang là người con gái khác, hoặc là cô không đủ tự tin để đối diện với anh. Khi cô bước vào, anh đang ngồi trên giường cùng với một người bạn trong đội của mình, thấy cô sang người bạn của anh ra về. Lúc này cô mới nhìn anh, dáng vẻ mệt mỏi, phờ phạc, anh nhìn cô khẽ mỉm cười.
Cô hỏi anh: Cậu ổn không?
Giá như, cô trước mặt anh cứ kể cho anh biết nỗi sợ hãi u buồn trong cô, cô cứ
bướng bỉnh mà đòi anh ở bên cạnh, cứ trơ trẽn mà chui vào lòng anh
nhưng khi cô nhớ anh, những khi cô cần được ôm ấp vỗ về...
(ảnh minh họa)
Không, tớ ốm một tuần nay rồi, (trái tim cô đau nhói như có ai đó đâm kim) chả có ai tới thăm, (không biết anh nói có thật không, nhưng khiến cô nghẹn ngào), may quá, cuối cùng cậu cũng tới thăm tớ, (chả nhẽ anh mong ngóng cô sao?) Cậu nấu cơm tớ ăn nhé!
Cô lặng lẽ gật đầu. Sao lúc này anh khác mọi khi tới vậy. Trái tim cô thêm thổn thức vì anh!
Khi cô đứng bên cửa, anh lặng lẽ đứng sau cô, cô cảm nhận được anh rất gần, cảm nhận được cả hơi thở anh, đôi môi anh rất nhẹ lướt khẽ trên mái tóc cô. Giọng anh rất nhỏ: cậu nhìn gì thế? Ánh hoàng hôn hiếm hoi le lói cũng đã biến mất trên những mái nhà, vầng trăng đầu tháng đã nhẹ nhàng lên tự bao giờ. Gió rất nhẹ, rất nhẹ luồn qua những kẽ lá. Phút giây dịu dàng ấy khiến cả anh và cô đều không muốn nó tan đi dù chỉ là một cử động nhẹ nhàng... Nhưng cái cảm giác động chạm nhẹ nhàng của thân thể cũng không làm cô khỏi đau lòng khi tâm hồn anh và cô chưa bao giờ có cơ hội bước vào nhau dù là một bước rất nhỏ! Họ là bạn tốt, dường như có một sự ngầm định mơ hồ mà cả anh và cô đều khoác lên cho mối quan hệ này! Trái tim cô bỗng trùng xuống.
Ngày anh đi nước ngoài, họ bên nhau suốt cả buổi tối hôm ấy, trên bờ đê ngập tràn sương và gió, vầng trăng đầu thu ẩn hiện trong lớp sương mù, cánh đồng ngút xa tầm mắt, con sông chảy cuộn ồn ào, vỗ rì rầm vào bờ dâu bãi cát... Vậy mà, họ vẫn ngồi cách xa nhau, nhưng là lần đầu tiên anh kể cho cô nghe những khó khăn mà anh đã trải qua trong suốt những năm anh học đại học, cô càng cảm thấy mình đã thật sự đứng ngoài cuộc sống của anh.
Anh lặng nhìn cô: Ngày mai tớ đi rồi, cậu ở lại sống tốt nhé!
Cô khẽ cười: Ừ, tớ ổn mà, cậu cũng thế!
Cô đã muốn lấy cớ là hai người bạn tạm biệt nhau để ôm anh, vì cô muốn được một lần ôm anh, nhưng cô đã không thể làm được. Họ như hai bờ đá, dù sóng dữ tới đâu cũng không bao giờ nhận mình yếu đuối trước nhau. Có lẽ vì thế họ mãi mãi là hai bờ đá, chỉ biết đứng lặng nhìn nhau. Dù biết trong trái tim người kia có nỗi đau, có những va đập, run sợ giống mình... Nhưng họ đã lỡ vẽ lên trước nhau một khuôn mặt cười không bao giờ khóc. Nên họ càng không bao giờ dám khóc trước nhau.
Và ngày cô lấy chồng, anh gọi điện, anh nói người anh yêu trong suốt những năm
học cấp ba là cô. (ảnh minh họa)
Lúc quay mặt đi, nước mắt cô rơi như cơn mưa rào mùa hạ dữ dội và bỏng rát. Cô không ổn chút nào, ngày mai anh đi có lẽ là lâu, rất lâu nữa họ mới có thể gặp lại nhau. Đáng nhẽ ra cô phải nói ngay từ đầu cô đã không ổn, khi thấy anh bên người khác cô không ổn, sống một mình trong nỗi nhớ anh cô không ổn, khi anh có người yêu cô càng không ổn, yêu anh trong câm lặng không thể nói ra cô rất không ổn, và bây giờ anh đi, trái tim cô tan nát, cô càng không thể ổn khi xa anh đến thế.... Nhưng sao trước mặt cô anh cũng thế, anh rất ổn, khiến cô không thể mở lời.
Và ngày cô lấy chồng, anh gọi điện, anh nói người anh yêu trong suốt những năm học cấp ba là cô. Nhưng khi học đại học anh thấy dường như cô xa anh hơn... nhưng người con gái trong tim anh suốt bao năm vẫn là cô.
Hóa ra tình yêu là thế. Tình yêu là thứ cần cả sự yếu mềm và dựa dẫm. Cô lúc nào cũng tỏ ra mình mạnh mẽ, kiên cường trước mắt anh, cười trước mặt anh còn khóc thì khóc sau lưng anh chứ không phải khóc trên vai anh... Giá như, cô trước mặt anh cứ kể cho anh biết nỗi sợ hãi u buồn trong cô, cô cứ bướng bỉnh mà đòi anh ở bên cạnh, cứ trơ trẽn mà chui vào lòng anh nhưng khi cô nhớ anh, những khi cô cần được ôm ấp vỗ về... Giá như cô thay tất cả nhũng thứ đó cho hai từ: tớ ổn! Thì có lẽ cô đã không mất anh như thế. Và họ đã chẳng mất nhau...
Theo Khampha.vn