Năm nay tôi ngần 30 tuổi, tốt nghiệp đại học và có công việc tương đối ổn định. Tôi không phải là một người đàn ông lẻo mép hay có kinh nghiệm trong tình trường, cũng chưa bao giờ biết yêu cô gái nào sâu sắc, cho đến khi tôi gặp cô gái ấy- người trở thành vợ tôi sau này.
Tôi gặp em vào năm 2012, khi ấy công ty tôi có chuyển tôi lên làm công trình ở quê em. Em là một cô gái đẹp, làn da trắng và rất có duyên.
Gặp em lần đầu tiên tôi đã cảm thấy trái tim mình xao xuyến, tôi cố gắng tiếp cận em bằng được để mong có những lần gặp sau đó. Rồi tôi cũng làm được, em đồng ý cho tôi số điện thoại.
Qua những lần chuyện trò qua điện thoại và gặp gỡ em kể với tôi em tốt nghiệp cao đẳng và đang làm văn phòng cho một công ty tư nhân, thu nhập mỗi tháng 3-4 triệu. Tôi không nghi ngờ những gì em kể, vì trong mắt tôi em là một cô gái thật thà, trong sáng.
Em không nhận lời yêu tôi, nhưng cũng dẫn tôi về giới thiệu với gia đình, tôi thì đã yêu em ngay từ lần gặp đầu tiên. Tôi bày tỏ mong muốn được cưới em làm vợ mình, em cười và bảo tôi biết gì về em mà đòi cưới. Tôi cũng nói với bố mẹ em, muốn cưới em làm vợ. Bố mẹ em vui mừng ra mặt và bảo tôi mời bố mẹ xuống nói chuyện.
Tôi mời bố mẹ xuống nhà em nói chuyện và đám cưới của chúng tôi được tổ chức sau đó không lâu. Trong đám cưới, ai cũng khen cô dâu xinh, hiền, bạn bè bảo tôi có phước, khù khờ như thế mà lấy được gái xinh làm vợ.
Cưới xong, công trình của tôi ở đó đã kết thúc. Tôi dẫn em về Hà Nội thuê nhà để sống, em cũng kể đã xin được làm nhân viên văn phòng cho một công ty trên phố Cầu Giấy với mức lương 3,5 triệu một tháng. Hàng ngày, lúc tôi đi làm thì em cũng đi làm, tối lúc tôi về thì em cũng trở về nhà. Tôi không nghi ngờ gì hành động của em.
Trong đám cưới, ai cũng khen cô dâu xinh, hiền, bạn bè bảo tôi có phước
khù khờ như thế mà lấy được gái xinh làm vợ. (ảnh minh họa)
Cho đến một ngày, tìm đồ trong tủ, tôi phát hiện ra một chiếc điện thoại, chiếc điện thoại này chưa bao giờ tôi nhìn thấy em dùng. Tôi hỏi em, điện thoại này ở đâu ra, em bảo em nhặt được. Tôi hỏi, sao không thấy em nói gì, nhưng không thấy em trả lời mà chỉ im lặng.
Thấy điện thoại tắt nguồn, tôi định bật điện thoại lên xem còn dùng được nữa không thì em chồm dậy cướp lấy chiếc điện thoại, như sợ lộ bí mật gì đó bên trong.
Nghi ngờ thái độ của vợ, tôi cố giằng lấy chiếc điện thoại và bật lên xem, đập ngay vào mắt tôi ở màn hình chủ của điện thoại là hình ảnh của vợ tôi đang ôm một người đàn ông chừng gần 50 tuổi. Tôi hỏi thì cô ấy bảo đó là chú cô ấy, tôi không tin và tiếp tục mở vào bên trong, những tin nhắn thân mật của em với một người đàn ông tên Trung và rất nhiều ảnh em chụp với người đàn ông mà em bảo là chú mình, có cả những bức ảnh chụp riêng em chỉ mặc bộ quần áo ngủ, thậm chí có những cái ảnh em không mặc gì, hoặc chỉ quàng vội cái khăn nhỏ lên người, miệng thì cười toe toét.
Không thể chối cãi được, em thừa nhận đó là bồ của em. Hai người quen nhau và có quan hệ từ trước khi tôi và em gặp nhau, ông ấy đã có vợ con, nhưng họ vẫn gặp gỡ nhau và chu cấp cho em mọi thứ em cần.
Đến tận bây giờ, hai người vẫn gặp nhau, và chiếc điện thoại này dùng để hẹn hò, tránh để tôi phát hiện. Nghe những gì em kể mà tôi thực sự quá đau lòng, hóa ra tôi lấy nhầm phải đĩ về làm vợ.
Tôi đã nói với bố mẹ em chuyện này, bố mẹ em van xin tôi hãy bỏ quá cho vợ lần này, và hứa sẽ dạy con gái họ, không cho tiếp tục mối quan hệ đó nữa. Vợ tôi cũng van xin tôi tha thứ, và hứa sẽ chấm dứt mối quan hệ với người đàn ông kia.
Nhưng liệu có tin được em không, tôi vẫn chưa dám nói chuyện này với bố mẹ và những người thân của tôi, bây giờ tôi chẳng biết phải giải quyết mọi chuyện như thế nào. Rất mong một lời khuyên từ các anh, chị.
Theo Eva.vn