Người ta nói đàn ông bỏ vợ một lần là kho báu, đàn ông bỏ vợ lần hai là kho rác. Ấy vậy mà Huyền lại lấy phải người đàn ông có tới 3 người vợ và ba đứa con riêng. Người đàn ông như thế không biết nên coi là gì?
Huyền là một cô gái dân tộc hiền lành, xinh xắn. Khi xuống thành phố này học, không ai, nhất là mẹ Huyền lại dám nghĩ Huyền có thể bỏ học để lấy chồng giữa chừng như thế, nhất là lại lấy một người đàn ông hơn Huyền mười ba tuổi và đã ly dị một đời vợ. Đúng là khi lấy, Huyền chỉ biết Bắc có một đời vợ và một đứa con riêng. Huyền đã hi vọng, người đàn ông đã một lần lỡ dở sẽ biết trân trọng hơn những gì mình có trong cuộc hôn nhân này.
Lúc còn yêu nhau, Huyền đã nghe lời Bắc ngon ngọt dỗ dành về nhà Bắc ăn ngủ ở đó. Huyền say sưa với hạnh phúc mình đang có. Cứ ngỡ, người đàn ông hơn cô hơn chục tuổi có thể chín chắn và che chở cho cô suốt cuộc đời này. Huyền gật đầu làm vợ Bắc chỉ sau năm tháng quen biết và yêu nhau.
Nhưng rồi một đêm, Bắc không về nhà, Huyền nằm một mình, gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại nhưng đều không liên lạc được. Bắc cũng không nói đi đâu.
Huyền cắn răng chịu đựng. Cô nghĩ tới mẹ, mẹ cô cũng chỉ có mình cô
bố bỏ đi từ khi cô được bốn tuổi. (ảnh minh họa)
Mười hai giờ đêm, Huyền nhận được một tin nhắn từ số lạ: Chồng em đang ở cùng chị, cưng ạ! Đôi tay huyền cầm chiếc điện thoại buông thõng, chiếc điện thoại rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh. Huyền ôm mặt khóc nức nở. Dù không biết đó có phải là sự thật hay không, nhưng trái tim Huyền vẫn cảm thấy đau đớn và tổn thương.
Bắc, sáng hôm đó cũng không về nhà mà đi làm luôn. Tối đó anh ta mới về. Huyền không nấu cơm, cô ngồi thờ thẫn trên chiếc ghế sofa trong phòng khách. Bắc không nói gì, anh ta đi vào bếp, thấy căn bếp vắng tanh, vừa bước ra phòng, Huyền nhìn anh ta với ánh mắt ghen tuông, ghi ngờ:
Đêm qua anh đi đâu?
Cô không cần biết! Bắc lạnh lùng.
Đêm qua anh đi đâu? Anh nói cho tôi biết? Đêm qua anh ở với con nào?
Bắc cười vẻ đểu giả ngồi xuống cạnh Huyền:
Thì cũng giống như cô khi chưa lấy tôi thôi.
Anh..., đồ khốn nạn!
Cầm mồm!
Một tiếng bốp lạnh lùng vang lên, Huyền ngã rúi xuống ghế. Bắc chỉ thẳng mặt cô nói:
Biết điều thì ngoan ngoãn. Đừng xía vào cuộc sống của tao.
Huyền cứ ngồi đó cho hết đêm, nước mắt cũng không chảy nữa, chỉ thấy nỗi đau đớn dâng lên ngập lòng. Cô nhìn xuống chiếc bụng đã to lùm lùm của mình. Thì ra, từ ngày cô có bầu, Bắc vẫn ra ngoài để giải quyết nhu cầu mà Huyền không hay. Nhưng nếu anh ta ở nhà, Huyền cũng sợ những đêm anh ta giày vò, mặc cho Huyền van xin vì đứa bé trong bụng.
Huyền cắn răng chịu đựng. Cô nghĩ tới mẹ, mẹ cô cũng chỉ có mình cô, bố bỏ đi từ khi cô được bốn tuổi. Một mình mẹ nuôi cô khôn lớn. Nếu như cô bỏ chồng, điều tiếng này làm sao mẹ chịu nổi. Huyền thấy cuộc sống trước mắt bỗng chốc trở nên mù mịt.
Gần đến ngày sinh, Huyền hỏi Bắc đưa thêm tiền cho cô để cô mua đồ sơ sinh cho con. Bắc nhìn Huyền:
Cô nghĩ tôi hái ra tiền à?
Nhưng sắp đến ngày sinh, không mua đồ trước, đến lúc đó em chuẩn bị không kịp.
Bắc nhìn cô bằng anh mắt như thể chủ nhà với một kẻ ăn bám. Anh ta mặc quần áo và bỏ đi.
Anh định đi đâu? Anh vừa mới về cơ mà?
Ở đây, tôi điên mất!
Người ta bảo, nếu vợ chồng qua được ngưỡng khó khăn nhất là năm năm, thì có thể, họ sẽ ở bên nhau trọn đời. Vậy mà với Huyền, chưa đầy một năm, mọi thứ đã có thể sẵn sàng cho một cuộc đổ vỡ rồi sao? Một cô gái hai mươi tuổi, Huyền biết làm gì với tất cả những hệ lụy kéo theo nếu cô bỏ Bắc? Liệu cô có thể sống được không?
Người đàn bà ấy về rồi, bỏ lại Huyền với chất chồng những suy nghĩ.
Cô thấy sợ hãi vào ngày mai. (ảnh minh họa)
Cuối cùng thì cô cũng đón đứa con đầu lòng trong nỗi mừng mừng, tủi tủi. Hôm Huyền ở trong bệnh viện, vợ cả Bắc cũng vào thăm. Cô ta ngồi khoảng mười phút thì họ đi cùng nhau ra ngoài. Trước khi đi, cô ấy còn nán nói nhỏ với Huyền: Em còn chịu đựng được bao lâu? Nhìn đứa con đỏ hỏn bên cạnh, Huyền nuốt nước mắt vào trong.
Sau ngày ở cữ hai tháng, mẹ Huyền về quê, còn một mình cô quay quắt với con cái, cơm nước, giặt giũ. Huyền thấy mình như hoàn toàn kiệt sức. Cô mong những ngày nghỉ cuối tuần để chồng có thể ở nhà giúp đỡ cô. Nhưng tuyệt nhiên, từ ngày Huyền sinh, Bắc chưa ở nhà một ngày cuối tuần nào.
Hôm đó trời mưa, thằng bé đột nhiên khóc ngặt, trán nóng như lửa. Huyền gọi điện cho Bắc thì thấy có một người phụ nữ nhắc máy, chỉ có một câu duy nhất: Anh ấy đang tắm. Lát cô gọi lại sau. Huyền vừa đớn đau, vừa sợ hãi. Cuối cùng thế nào, cô lại gọi cho vợ cả của Bắc. Cô ấy đến, đưa hai mẹ con đi viện. Đứa trẻ được tiêm truyền nên đã ngủ. Nhìn vẻ thất thần của Huyền, Cô ấy cũng mở lòng:
Tôi biết cô phải trải qua những gì. Cô còn trẻ, còn chưa trải nghiệm với cuộc đời. Nên không tránh khỏi những lúc như thế này.
Huyền ngước nhìn người đàn bà trước mặt:
Tại sao chị bỏ Bắc?
Cô có biết, sau tôi là ai không? Anh ta lấy một gái giang hồ, sau đó là một người đàn bà lỡ thì ở quê. Họ đều có con với anh ta. Tôi không nghĩ, sau họ lại là một cô gái trẻ như vậy? Còn sau cô có là ai nữa hay không, thì cả hai chúng ta đều không biết.
Nước mắt Huyền chảy dài trên má. Trong lòng, nỗi đau như muốn vắt kiệt nốt chút sức lực cuối cùng còn lại của cô.
Em phải làm gì đây?
Việc đó, đáng nhẽ ra, cả tôi và cô nên tự hỏi mình trước khi bước vào cuộc đời người đàn ông này. Tôi vì yêu mà mù quáng. Cô vì trẻ mà nông nổi!
Người đàn bà ấy về rồi, bỏ lại Huyền với chất chồng những suy nghĩ. Cô thấy sợ hãi vào ngày mai. Ngày mai sẽ ra sao khi cô chọn nương tựa vào một người đàn ông như Bắc? Ngoài trời, mưa vẫn không ngừng rơi…
Theo Khám Phá