Chào anh Thái và bạn Anh Quân tác giả của hai bài viết “Nếu không vì cái mác Hà Nội, em có thèm vào” và "Tôi muốn dùng clip ân ái để dọa em".
Đọc xong hai bài viết này, suy ngẫm về chuyện tình đã qua của mình, tôi quyết định viết cho các bạn vài dòng.
Tôi là một cô gái có hoàn cảnh như người yêu của các bạn. Nhưng khác ở chỗ tôi là người thành phố và người yêu tôi cũng ở thành phố. Nhà tôi khá hơn nhà anh. Trình độ học vấn của tôi hơn anh. Ngoại hình của chúng tôi có lẽ là ngang nhau. Tính cách của tôi cũng khá tốt.
Tôi đến với anh cũng chỉ vì tôi là “quý cô tuổi Dần”. Tôi khá mê tín, đi đâu họ cũng khuyên nên tìm người sinh năm 1979, 1984, … mà lấy cho đỡ khổ. Mấy tuổi này kết hợp với nhau làm ăn rất tốt. Thậm chí họ đưa ra dẫn chứng những cặp đôi lấy nhau phất và giàu lên nhanh chóng, vợ chồng thuận hòa, con cái thông minh.
Nói thật là người thành phố nhưng vì phải sống cuộc sống vất vả từ nhỏ nên tôi không sợ khổ. Tôi chỉ ngán là tôi tuổi “hổ” nên phải chọn người số mạng hợp mình, không sau về mang tiếng “sát chồng”.
Nhiều người đến không phải mấy tuổi trên tôi đều nhẹ nhàng từ chối khéo. Khi gặp anh là “con chuột nhắt” (anh sinh năm 1984) là tôi quyết định nhận lời yêu.
Sau một thời gian tìm hiểu tôi bắt đầu ngán anh chàng bộ đội tính cách gia trưởng, độc đoán hay chém gió và không có ý chí tiến thủ này. Đặc biệt anh luôn đòi sex.
Tôi không cho, anh luôn tỏ ra giận giữ và nói không cho anh chứng tỏ tôi không yêu hoặc không còn trinh. Chúng tôi cãi nhau nhiều nhưng vì lòng thương tôi không nỡ chia tay.
Cứ mỗi lần tôi dứt áo để đi thì anh lại ngọt nhạt xin lỗi và hứa không đòi hỏi nữa. Anh nói vì bố anh mất sớm, anh sống thiếu tình cảm nên anh chỉ muốn gần gũi với tôi. Tôi hiểu đó chỉ là những lời ngụy biện (miệng lưỡi anh rất chuẩn). Nhưng cứ nghĩ tôi tự bảo vệ được mình nên cũng không lo lắng.
Nhiều lúc tôi còn có suy nghĩ trẻ con là dùng tình yêu của mình để cảm hóa người đàn ông không mấy tốt này. Tôi cũng khá chủ quan cứ nghĩ nhà tôi và nhà anh cách nhau khoảng 2 cây số, nếu có chuyện gì xảy thì tôi có thể nhờ gia đình anh can thiệp. Họ cũng là những người có học thức cả.
Nào ngờ, lại chữ “ngờ”, gia đình anh cũng không thích tôi vì tuổi 1986. Đến nhà anh, tôi luôn nhận được sự hờ hững của mẹ anh. Chị gái anh, tôi chào cũng không buồn trả lời. Thậm chí hai chị em nhà anh còn to tiếng trước mặt tôi. Chị gái anh còn nói với bạn thân của anh vì tôi mà chị em họ mất đoàn kết.
Tôi khóc nhiều lắm vì tôi đâu có lỗi gì. Chỉ vì tuổi tôi như thế mà bị khinh rẻ ư? Tôi đã cố gắng chọn một người như anh để họ dễ bề chấp nhận mà cũng không được sao? Họ xem con em họ là vàng còn tôi là cái gì.
Nề nếp gia đình anh cũng đâu sáng sủa gì. Bố anh có tới hai bà vợ. Tôi nghe nói mẹ cả là dân “chợ búa” nên bị ông bỏ. Nhà có bốn anh em cùng cha khác mẹ nhưng cũng phức tạp lắm.
Chị gái đầu thì lấy chồng từng vào tù ra tội. Anh trai thứ ở với bố không hòa hợp bị đuổi ra khỏi nhà và gạch tên ra khỏi dòng họ. May được chị thứ ba lấy chồng là bác sỹ nhưng nổi tiếng là “đanh đá” (Chị thứ ba này có mấy lần dọa tát tôi vỡ mồm, gãy răng nếu tôi lấy anh mà kêu khổ). Tôi mệt mỏi vì anh đã như thế, gia đình anh lại không thích nên quyết tâm chia tay bằng được.
Tôi cũng giống như người yêu của các bạn. Để chia tay, tôi không ngần ngại nói thẳng với anh rằng: “Anh hãy buông tôi ra để tôi lấy chồng. Tôi không yêu anh. Anh thừa biết điều đó mà. Chỉ là tôi thương hại anh thôi. Chỉ là anh sinh năm 1984 thôi. Chỉ là anh có nhà thành phố nên tôi yêu vì tôi không thích cuộc sống phải thuê nhà trọ. Tôi đã mất trinh rồi và anh đâu có thích con gái mất trinh. Anh ghét ăn của thừa của người khác lắm mà”.
Thế nhưng một tua lời nói cay độc của tôi cũng không làm anh nản lòng. Anh còn nói tôi ăn nói lung tung và đừng có lừa anh là tôi đã mất đời con gái. Tôi vẫn kiên quyết chia tay và đưa ra lý do là quá mệt mỏi vì yêu một người đàn ông nghèo suốt ngày chỉ ngả tay lấy tiền tôi tiêu. Tôi giờ thích yêu người giàu.
Anh buồn và nói rằng sắp tới lương anh sẽ tăng và đưa cho tôi giữ hết. Xin đừng bỏ anh như vậy. Anh không có gì trong tay ngoài tôi hết. Tôi lại mềm lòng và nghĩ sẽ yêu anh thêm thời gian nữa để anh ổn định công tác lại tôi sẽ rút lui. Tôi không thể về làm dâu khi mẹ chồng ghét mình như thế còn chồng thường xuyên vắng nhà (Thời gian đó là dịp tết Nguyên đán, anh đang nghỉ phép).
Lần đầu tiên trở thành đàn bà, tôi đã đau đớn
Anh như đoán được suy nghĩ của tôi, anh đã lừa tôi trong một lần đi chơi. Anh cưỡng bức tôi để tôi không thể bỏ anh được nữa. Tôi giận lắm nhưng nghĩ lại anh yêu tôi như thế cũng đáng.
Số tôi lại không may mắn. Hình như lần đầu của tôi không ra máu. Tôi cũng không rõ nữa. Chỉ biết sau mấy ngày anh hỏi “Trước khi đến với anh, em đã từng quan hệ nhiều lần rồi phải không?” thì tôi mới giật mình.
Lần đầu tiên của tôi không có một sự chuẩn bị nào cả. Không giường, không đệm ga trắng thì lấy gì để làm bằng chứng. Tôi chỉ biết hôm đó tôi đau vì cơ thể tôi cố thoát khỏi anh nhưng không được. Tôi đau vì lần đầu tiên trở thành đàn bà chứ không nghĩ gì khác nữa.
Không thể thanh minh được cho mình. Chúng tôi to tiếng với nhau. Thế là anh bỏ tôi. Tôi như kẻ điên dại vì anh đã làm thế khi không được sự đồng ý của tôi còn quay qua nói này nọ.
Tôi tìm đến nhà anh nhưng chỉ mất công. Rồi tôi có thai cũng không cứu vớt được gì. Họ vẫn không chấp nhận tôi. Họ ép tôi phá thai. Còn anh thì lừa tôi. Gia đình anh khi biết chuyện chúng tôi cãi nhau, họ nói tôi là loại con gái không ra gì nên bắt chuyển công tác đi xa.
Chỉ hơn hai mươi ngày tôi mất tất cả. Đau đớn lắm, tôi hận anh lắm khi biết anh không đi đâu cả mà vẫn sống chung với tôi trong một thành phố. Sau khi đưa tôi từ bệnh viện về, anh và gia đình anh không một lời hỏi thăm sức khỏe tôi.
Sức khỏe ổn định tôi đi tìm anh để ba mặt một lời thì lúc đó anh mới xuất hiện nói lời xin lỗi và nói vẫn yêu nhớ tôi nhiều lắm nhưng không có cách nào khác nên đành làm như vậy. Thời gian qua anh không liên lạc với tôi vì muốn tôi hãy quên anh đi.
Chị gái anh lúc này mới nhắn tin hỏi thăm và nói với tôi đàn ông là giống tệ bạc như thế. Đừng đau khổ làm gì sống hạnh phúc lên. Rảnh thì qua nhà chị chơi. Chị đang ở nhà dưỡng thai.
Nghe những lời đó tôi chỉ muốn giết chết những con người sống không có đạo đức và lương tâm ấy. Bố mẹ tôi phải ngăn cản, khuyên răn tôi nhiều nếu không tôi không biết mình đã làm gì nữa.
Tôi gào thét trong đau đớn và không quên nhắn nhủ với họ rằng tôi sẽ sống và mở to mắt xem nhà họ sẽ sống thế nào. Tôi không thèm trả thù làm gì cho bẩn tay.
Đó là câu chuyện của tôi. Có một người nói với tôi rằng: “Làm người thì khó, làm chó thì dễ”. Nếu mình làm thế hóa ra mình tự hạ thấp mình xuống ngang hàng với những kẻ như vậy.
Tôi không hiểu được bạn gái của các bạn là người như thế nào. Nhưng các bạn hãy suy nghĩ thật kỹ. Phán xét cho đúng đắn đừng có làm gì dại dột ảnh hưởng đến nhân cách người con gái.
Con gái chúng tôi khác nam giới các bạn ở chỗ họ vẫn chưa được bình đẳng trong xã hội. Các bạn có sai sót, mắc lỗi lầm gì vẫn dễ được chấp nhận hơn chúng tôi nhiều.
Và cuộc sống muôn màu muôn vẻ. Hãy cố gắng vượt qua nỗi đau vì tình yêu đâu phải là tất cả. Có nhiều thứ mới mẻ đang chờ đợi bạn và tôi ở phía trước tìm hiểu, khám phá đó.
Bạn đang có những tâm sự, vui, buồn… muốn chia sẻ những bức ảnh đẹp, gửi lời nhắn (một bài hát, lời yêu, một tấm thiệp chúc mừng hay những dòng thơ nhỏ…) tới những người thân yêu của mình. |
Afamily