Vợ chồng tôi lấy nhau được 4 năm và đã có một bé trai đáng yêu, cuộc sống đang rất ổn định hạnh phúc. Lương chồng mỗi tháng được hơn 50 triệu, còn tôi thì chỉ có 6 triệu.
Tuy lương tôi thấp nhưng trong gia đình tôi lại nắm toàn bộ kinh tế. Chồng rất thương và tin vợ, tháng nào anh cũng chỉ cầm vài triệu đi đường và uống cà phê, còn lại đưa hết cho vợ giữ.
Tiền nhiều đồng nghĩa với công việc của chồng rất vất vả. Người khác làm 8 tiếng là về nghỉ chơi thoải mái, còn chồng tôi về đến nhà còn ngồi máy tính làm việc và thường xuyên phải trả lời những cuộc điện thoại từ cấp trên gọi. Nhiều lúc đang ăn cơm quây quần vui vẻ mà chồng phải vội vàng đến công ty để xử lý công việc.
Ảnh minh họa
Thương chồng, tôi khuyên anh chuyển việc khác làm cho đỡ nhọc nhưng chồng bảo khổ quen rồi, miễn sao có tiền đem về cho vợ con sống thoải mái là được.
Để chồng yên tâm kiếm tiền, những việc trong gia đình tôi đảm nhận hết, không bao giờ để chồng bận tâm làm việc gì. Những khi rảnh rỗi anh ấy chỉ việc chơi với con là đủ rồi.
Cho đến một ngày ăn xong cơm, chồng bất ngờ bê mâm đi rửa, tôi giành lấy thì anh ấy bảo: “Để anh giúp em rửa lần cuối cùng nhé”. Nghe xong tôi trách anh ăn nói linh tinh làm như sắp chết vậy. Nói xong tôi cũng chẳng để ý gì câu nói dại miệng của chồng nữa mà bế con lên giường ngủ.
Vì quá mệt sau một ngày làm việc nên tôi ngủ một mạch đến sáng hôm sau mới tỉnh giấc. Ngồi dậy không thấy chồng đâu mà lại có tờ giấy ở trên bàn. Đọc xong những từ trên đó khiến tôi ngất lịm, khi tỉnh lại thì đã thấy mấy người hàng xóm đang quây quần xung quanh.
Một bác hàng xóm nhanh nhảu nói là mọi người nghe thấy con tôi khóc dữ quá nên đã phá khóa vào xem thì thấy tôi nằm trên sàn nhà.
Chồng tôi mắc ung thư vòm họng giai đoạn cuối, anh không muốn đi chữa vì sợ tốn tiền. Anh bảo sẽ về quê để bố mẹ chăm sóc và chết ở đó. Anh làm việc quá sức để rồi giờ đây bệnh vào người lại cam chịu một mình không muốn làm khổ vợ con.
Ảnh minh họa
Ngay hôm ấy tôi về quê và bảo mọi người thuyết phục chồng đi xạ trị nhưng anh ấy kiên quyết không đi. Anh còn đuổi tôi trở lại thành phố để đi làm và tiếp tục nuôi con. Khi nào chồng chuẩn bị chết rồi về cũng chưa muộn. Lời chồng vừa dứt cả tôi và anh nước mắt giàn dụa.
Còn nước còn tát, tôi không thể chịu nổi chồng bị những cơn đau giày vò. Theo mọi người tôi phải làm sao để chồng chịu đi bệnh viện chữa trị đây?
VA (Theo Thương Hiệu và Pháp Luật)