“Sao lại là tình nhân một ngày? Em có chắc mình muốn vậy không?” – Anh nhìn cô qua làn khói thuốc. Người con gái này hẹn anh ra đây chỉ muốn làm tình nhân của anh một ngày. Vốn biết cô luôn tạo bất ngờ cho người khác nhưng không nghĩ lần này cô lại dùng cách này tạo bất ngờ cho anh.
“Em chắc chắn mình muốn. Vậy ngày hôm nay mình là tình nhân nhé” – Cô nhoẻn cười khoác lấy tay anh. Như có một luồn điện chạy qua làm cô run rẩy, cô không nghĩ lúc chạm vào anh lại tạo nên cảm xúc mãnh liệt rõ ràng đến vậy. Tình nhân, cô thoáng đỏ mặt khi nghĩ chuyện hẹn hò chính thức với anh.
***
Cô gặp anh khi chỉ là đứa con gái bỡ ngỡ mới ra trường và đang vắt chân lên cổ xin việc nơi thành phố. Cô thầm lặng yêu anh ở cái tuổi đẹp nhất của đời người con gái, thầm lặng yêu một người đàn ông không nên yêu. Vì anh đã có gia đình.Anh chẳng giấu cô chuyện đã có gia đình, nơi ngón tay áp út của anh vẫn chế ngự chiếc nhẫn cưới như chứng minh anh là người đàn ông đã có chủ. Thế nhưng chả hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà cô vẫn mê mệt anh, bất chấp cái nhẫn cưới trêu ngươi kia.
Cô bỏ lại đằng sau bao chàng trai độc thân si tình để đi si tình một người đàn ông đã có vợ là anh. Mà nào anh đâu có nói yêu cô, anh chỉ coi cô như một người bạn. Bao năm qua, anh và cô cứ duy trì cái mối quan hệ không tên như vậy. Chẳng có tán tỉnh, chẳng có chiều chuộng, chẳng có lời yêu thương, có chăng chỉ là những buổi café chém gió, hay đôi lúc ngồi nhâm nhi bàn luận sự đời. Ấy thế mà cô vẫn yêu, vẫn si mê say đắm anh đến vậy. Cô chờ mong mỗi ngày tan làm, để có thể ngồi buôn tếu táo cùng anh dăm mười phút. Hay lại bỏ ngày cuối tuần ngủ nướng hoặc shopping với bạn bè để ngồi lê la đâu đó nghe anh nói chuyện về gia đình, con cái, và thậm chí về người vợ tuyệt vời của anh ở nhà.
Cô đã từng ghen tỵ với vợ anh, có người đàn ông nào đi hẹn hò với một người con gái khác lại luôn miệng kể về người vợ ở nhà với giọng đầy yêu thương tự hào không? Có, người đó chính là anh, người đàn ông mà cô thầm yêu thương bao năm.Cô đã từng sỉ vả mình trăm ngàn lần, hãy quên anh đi. Nhưng dường như ở đời này, cái gì không có được thường làm người ta thèm muốn và dai dẳng nhớ nhung. Anh cũng vậy. Anh chẳng hề nói yêu cô, chưa một lần cầm tay cô, chưa một lần thể hiện tình cảm nam nữ với cô. Có lẽ vì vậy nên cô luôn đau đáu ước mong một ngày nào đó có được anh. Cô yêu anh thầm lặng, từ năm cô 23 tuổi đến năm cô 28 tuổi. Từ khi còn là cô gái trẻ trung đến khi trở thành gái già trong mắt mọi người. Bạn bè hỏi cô “sao không chọn lấy một anh chàng mà yêu đi, yêu thú vị lắm”, cô cười trừ buông lửng “ừ, yêu thú vị thật”. Đồng nghiệp khuyên cô “còn trẻ, gật đầu một đứa đi em chứ đến lúc già chẳng ma nào nó đến, lại vớ bừa thì khổ lắm”, cô lại nhàn nhạt biện minh “em vẫn đang tìm kiếm đấy thôi”.
Vậy là cô quyết tâm làm tình nhân của anh một ngày, để nhận ra tình cảm của anh
dành cho cô, để quyết định mình có tiếp tục lặng lẽ bên cạnh anh
nữa hay không. (ảnh minh họa)
Đứa bạn thân nhất, người duy nhất biết cô yêu thầm lặng anh thì lại mắng “mày ngu vừa thôi chứ, yêu đơn phương lại là một người đàn ông có vợ, tương lai ở đâu? Mà hắn có thích mày đâu, sao phải hi sinh tuổi trẻ một cách oan uổng như vậy?”. Đúng vậy, cô có phải ngu ngốc không khi yêu đơn phương thầm lặng một người đàn ông có vợ như anh? Cô tự hỏi lòng mình, anh có yêu cô không? Nếu không yêu sao bao năm qua anh vẫn cứ lẳng lặng bên cạnh cô, dù chẳng có lời yêu thương nhưng vẫn luôn lắng nghe chia sẻ cuộc sống với cô? Cô như người mù đi trong đêm nhìn thấy ánh sáng le lói, cô quyết tâm phải bắt được thứ ánh sáng đó, cho dù là ảo ảnh cũng phải tìm ra nó để có quyết định cho cuộc đời mình.
Vậy là cô quyết tâm làm tình nhân của anh một ngày, để nhận ra tình cảm của anh dành cho cô, để quyết định mình có tiếp tục lặng lẽ bên cạnh anh nữa hay không.
***
“Làm tình nhân thì phải như thế nào, em có biết không?” – Giọng anh trầm ấm vang trên đỉnh đầu cô, anh đứng rất gần với cô, cô cảm nhận được hơi thở của anh nóng ran trên đỉnh đầu mình. Chưa bao giờ anh và cô lại đứng gần nhau như vậy. Cô thoáng đỏ mặt bối rối.
“Em không biết, em chưa từng làm tình nhân của ai”.
“Vậy hả, để anh chỉ cho em biết nhé” – Anh nâng mặt cô lên, nhìn thẳng vào đôi mắt to đen đang đầy căng thẳng kia phì cười: “Cô bé ngốc, em đang run đấy hả.
Em muốn làm tình nhân của anh mà lại run rẩy không hiểu chuyện gì sao?”. Nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô, anh thôi đùa cợt, nghiêm túc nhìn cô: “Anh cho em một cơ hội nữa để thay đổi quyết định của mình, làm tình nhân một ngày hay đây chỉ là một trò đùa, anh sẽ quên và không bao giờ nhắc lại nữa”.
“Không, em muốn” – Cô cuống quýt trả lời anh, như thể nếu không nhanh anh sẽ buông cô ra và đi mất.
“Được, đi nào. Chúng ta hôm nay nhất định phải là tình nhân trọn vẹn” – Anh kéo tay cô đi, bàn tay anh to và rất ấm nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của cô.
Cô cảm thấy mình đang được che chở, một cảm giác ấm áp và an toàn làm cô tham luyến. Có lẽ quyết định làm tình nhân của anh là đúng đắn, ít nhất cô cũng có được cái cảm giác tuyệt vời này.Anh đưa cô đi ăn, đi mua sắm, đi xem phim. Anh chăm sóc cô ân cần, nâng niu cô như thể cô là người rất quan trọng với anh vậy. Cô đã tự thầm hỏi, người phụ nữ may mắn là vợ anh kia, có được anh nâng niu yêu thương như vậy không? Rồi cô lại chợt thấy xấu hổ với suy nghĩ của mình, cái cảm giác lâng lâng hạnh phúc này là cô đang đi đánh cắp của một người phụ nữ khác.
Ý nghĩ đó làm cô thoáng giật mình, cô cảm thấy không mấy vui.
“Sao thế cô bé, em mệt rồi?” – Anh quan tâm hỏi han khi thấy vẻ mặt thất thần của cô.“Không, em chưa mệt.
Chỉ là tự nhiên cảm thấy hối lỗi với … vợ anh” – Cô cúi gằm mặt lí nhí trả lời anh. Cô chẳng dám nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ sợ sẽ nhìn thấy vẻ hối lối trong mắt anh mà thôi.
Bàn tay anh siết mạnh lấy bàn tay cô: “Chỉ một ngày thôi em, hãy tận hưởng cảm giác chúng ta được ở bên cạnh nhau trọn vẹn nhé. Không có vợ con anh, không có ai khác ngoài hai chúng ta, được không em”. Những lời anh nói làm cô thoáng giật mình, cô có cảm giác hình như anh cũng rất thích, rất mong chờ chuyện này. Dường như chẳng phải một mình cô yêu đơn phương anh, mà anh cũng đang yêu cô, tình yêu của một người đàn ông có vợ dành cho cô nhân tình.Cuối ngày, anh dẫn cô đến trước cửa một nhà nghỉ.
Chỉ là tự nhiên cảm thấy hối lỗi với … vợ anh” – Cô cúi gằm mặt lí nhí trả lời anh.
Cô chẳng dám nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ sợ sẽ nhìn thấy vẻ hối lỗi
trong mắt anh mà thôi. (ảnh minh họa)
Anh nắm chặt tay cô bước vào nhà nghỉ, có lẽ đây là nơi cuối cùng người ta thường đến sau một ngày hẹn hò của các cặp tình nhân. Dường như anh rất bình tĩnh, chẳng hề ái ngại hay sợ sệt sẽ bị ai bắt gặp khi nắm tay cô bước vào nhà nghỉ. Chỉ có cô cúi gằm mặt, cố bước thật nhanh qua cái nhìn của lễ tân. Lên đến phòng, cô hỏi anh: “Anh không sợ khi vào đây sao?”.Anh cười cười bẹo má cô: “Sao anh phải sợ, là tình nhân thì nhất định phải đến những nơi như thế này chứ”.“Nhỡ người quen nhìn thấy anh đi vào nơi này cùng em, rồi đến tai chị ấy….”.
Nụ cười của anh chợt tắt, ánh mắt anh âm u khó hiểu. Cô biết mình lỡ lời, có lẽ những lúc như thế này, một người chồng phản bội vợ như anh không muốn nhắc đến người vợ tội nghiệp kia. Mà cô cũng thật là, một ả nhân tình như cô sao cứ phải quan tâm đến cảm giác của một người vợ bị phản bội, thật nực cười.
“Em xin lỗi”
Anh thoáng lấy lại nét trấn tĩnh, dường như ánh mắt khó hiểu kia chỉ là ảo ảnh của cô. Anh vỗ nhè nhẹ lên chiếc nệm, gọi cô: “Em lại đây với anh nào”.
Cô bẽn lẽn đến bên cạnh anh, anh kéo cô nằm trong vòng tay mình. Cái cảm giác ấm áp làm cô quên hết mọi suy nghĩ vừa mấy phút trước còn lăn tăn. Giờ cô chỉ muốn được sống trong cảm giác ấm áp, được vòng tay anh yêu thương này thôi. Cô chẳng muốn nghĩ gì nữa, chỉ muốn giây phút đi đánh cắp này kéo dài mãi mãi.
Anh chỉ nằm ôm cô, giọng anh khàn khàn thì thầm: “Anh thực sự có tình cảm với em, nhưng có phải là tình yêu hay không thì anh không dám chắc. Anh xin lỗi vì đã không dứt khoát với em suốt bao năm qua, anh thật ích kỉ, chỉ vì cứ muốn được gặp em, muốn được nghe em nói thôi. Nhưng anh lại rất hèn nhát, anh sợ mất em, lại càng sợ đánh mất gia đình. Cuộc đời anh, không gì có thể đánh đổi được với gia đình. Thế nên, mình chỉ làm tình nhân ngày hôm nay thôi em nhé, rồi em hãy đi lấy chồng đi.
Em cho anh 5 năm là quá đủ rồi, đừng mất thời gian cho một người đàn ông hèn nhát ích kỉ như anh. Cả đời này, anh chẳng thể cho em một đám cưới, một gia đình trọn vẹn được đâu…”. Anh cứ nói mãi, nói mãi. Áo anh nóng hổi những giọt nước mặt lặng lẽ của cô. Anh biết mình đang làm tổn thương cô ghê gớm, nhưng anh không còn cách nào khác. Chỉ có cách này mới có thể làm cô rời xa anh, chỉ có cách này mới làm cho cô hạnh phúc, vì ở bên anh cô mãi mãi không có hạnh phúc.
***
Cuối cùng cô cũng lấy chồng. Chồng cô là một người đàn ông đã theo đuổi cô rất nhiều năm. Chồng cô cũng biết chuyện cô từng yêu đơn phương một người đàn ông có vợ, nhưng điều đó không hề làm giảm đi tình cảm của chồng dành cho cô. Ngày cưới, cô là cô dâu lộng lẫy trong chiếc váy cưới trắng tinh khôi. Anh lẳng lặng đến đám cưới của cô, chọn một góc khuất ngắm nhìn vẻ mặt rạng rỡ hạnh phúc của cô. Tim anh thoáng quặn đau, cái cảm giác mất mát dày vò anh ghê gớm. Từ ngày anh và cô làm tình nhân một ngày ấy, cũng đã gần một năm rồi. Cô không biết anh vẫn thường đến cổng công ty cô, ngắm nhìn cô hàng ngày. Cho đến một ngày người đàn ông là chồng cô xuất hiện, cô tay trong tay người đàn ông ấy rạng ngời hạnh phúc.
Hôm nay cô ấy cũng thực sự rời xa anh, thuộc về một người đàn ông khác.
Giờ anh thấy rất đau đớn, cái cảm giác giống như 10 năm trước khi em
từ bỏ bố con anh vậy. (ảnh minh họa)
Anh biết đã đến lúc mình không được dõi theo cuộc sống của cô nữa rồi. Anh biết đã đến lúc mình phải từ bỏ hình ảnh cô trong lòng, phải quên cô đi thôi.Sau đám cưới của cô.Anh mua một bó hồng trắng, đi đến nghĩa trang. Màu trắng của hoa, màu trắng của ngôi mộ dưới ánh nắng mặt trời làm anh chói mắt. Anh nhìn ngắm di ảnh người con gái còn rất trẻ trên bia mộ thầm thì: “Em à, anh đến thăm em này. Hôm nay tròn 10 năm em xa bố con anh rồi đấy nhỉ…
Hôm nay cô ấy cũng thực sự rời xa anh, thuộc về một người đàn ông khác. Giờ anh thấy rất đau đớn, cái cảm giác giống như 10 năm trước khi em từ bỏ bố con anh vậy. Anh xin lỗi khi nói với em những điều này, nhưng anh thực sự không biết nói cùng ai. Anh đau đớn lắm em ạ. Em và cô ấy là hai người phụ nữ anh yêu thương nhất, nhưng cả hai đều rời xa anh…”. Anh khóc tu tu như một đứa trẻ bên mộ vợ anh, người phụ nữ đã ra đi từ 10 năm trước.
Trước khi ra đi, cô ấy để lại cho anh một đứa con mới lọt lòng, cùng với lời căn dặn: “Em xin anh, vì tình yêu của chúng ta, anh hãy chăm sóc con thật tốt, đừng để con phải sống trong cảnh mẹ ghẻ con chồng, có như thế em mới có thể nhắm mắt”. Cũng từ ngày vợ mất, anh chưa bao giờ tháo chiếc nhẫn cưới khỏi tay. Anh muốn để cho mọi người biết anh đã có vợ, anh cũng không hề nghĩ mình sẽ cưới một người con gái nào khác. Rồi đến khi gặp cô, anh yêu cô hơn tất cả, nhưng lời hứa với người vợ đã khuất luôn nhắc nhở anh, anh không thể cưới cô. Vậy là ngày hôm nay anh mất cô, anh đành lòng nhìn cô hạnh phúc bên người đàn ông khác, bởi anh hiểu cuộc đời này anh sẽ không thể mang lại hạnh phúc cho cô. Anh không thể cho cô một đám cưới, không thể để cô trở thành một người vợ, chỉ có thể để cô làm nhân tình mà thôi.
Theo Khám Phá