Gửi chị, người là vợ của bồ em!
Người ta gọi những người thứ 3 như em là ả nhân tình, là bồ nhí, là gái đĩ. Người ta nói những người như em chỉ biết bán cái “vốn tự có” để nuôi thân. Nhưng người ta đâu biết những người thứ 3 như chúng em cũng có biết bao nỗi vất vả đắng cay lắm chứ, làm bồ của một người đàn ông thành đạt đâu có dễ hả chị.
Chị sống với bồ em bao nhiêu năm rồi nhỉ. Hình như là mười năm, mười năm không phải ngắn đúng không chị? Mười năm đủ để con người ta hiểu nhau, ấy vậy mà chị vẫn không thể hiểu hết được người đàn ông đó, vậy còn em thì sao? Em chỉ là người xa lạ với anh ấy, làm sao em có thể hiểu anh ấy để mà chiều chuộng được như chị. Thế nhưng, anh ấy vẫn chọn em, người không hiểu anh ấy bằng chị đấy thôi. Chị hiểu điều em nói chứ, nghĩa là để có được kết quả như vậy chẳng hề đơn giản đâu chị. Em cũng phải bỏ ra bao công sức để anh ấy chọn mình. Đấy, em đã nói mà, làm bồ đâu phải chuyện dễ chị nhỉ.
Chị có hơn em rất nhiều thứ để níu kéo anh ấy về phía mình. Chị có những đứa con, có sự gắn bó với anh ấy bao năm qua. Giữa chị và anh có những thứ gọi là kỉ niệm, mà có lẽ cả đời chị hay anh ấy cũng chẳng thể quên được đâu. Anh ấy vẫn thường hay kể cho em nghe về anh chị thời còn yêu nhau, đó là chuyện tình thật đẹp. Thú thực em đã thầm ghen tị với chị rất nhiều, nhưng ai bảo em là người đến sau. Thế nhưng, vì sao anh ấy lại dễ dàng bỏ qua sự gắn bó và những hồi ức đẹp như vậy để đến với em, người con gái đến sau xa lạ? Chị biết không, vì chị đó.
Anh ấy nói rất sợ khi phải trở về nhà mà chị mặt nặng mày nhẹ. Ngôi nhà của anh chị luôn nháo nhào lên bởi những âm thanh ầm ĩ của chị khi khua khoắng đồ đạc, khi quát mắng con trẻ, thậm chí cả anh ấy nữa. Lẽ ra, căn nhà ấy phải là một nơi lý tưởng để anh ấy trở về sau những căng thẳng xô bồ ngoài xã hội, nhưng chị biến nó thành địa ngục trần gian, ngột ngạt biết bao.
Anh ấy từng nói chị không giống một người vợ hiền. Anh chưa từng nhận được sự chăm sóc ân cần của chị mỗi khi anh mệt mỏi. Anh không còn thấy những bữa cơm tối gia đình ngon nữa bởi chị luôn cằn nhằn với anh. Đáng lẽ ra chị nên tạo không khí vui vẻ ấm cúng trong bữa ăn để lôi kéo anh ấy về với mình, nhưng chị lại làm ngược lại. Chị cằn nhằn đủ chuyện với anh, nào chuyện con cái, chuyện gia đình nội ngoại, thậm chí cả những chuyện không đâu chị cũng lôi ra.
Anh ấy từng nói chị không giống một người vợ hiền. Anh chưa từng nhận được
sự chăm sóc ân cần của chị mỗi khi anh mệt mỏi. (Ảnh minh họa)
Anh ấy từng nói chị là người phụ nữ ghê gớm, ích kỷ. Chị luôn kiểm soát anh ấy như kiểm soát đứa con trai của vợ chồng chị vậy. Hàng ngày anh đi làm về, chị lại lục ví, lục điện thoại xem anh có biểu hiện gì đáng nghi không. Rồi đêm đêm, sau khi anh tắt máy tính cá nhân đi ngủ, chị lại lén lút bật lên để cố “bới lông tìm vết” một điều gì đó khác lạ. Chị không thấy mệt mỏi sao? Nhưng anh ấy mệt mỏi lắm chị ạ. Ai cũng có những khoảng trời riêng tư cho mình, dù đó là vợ chồng. Ai cũng muốn có một chút gì đó riêng tư, chỉ cần điều đó không gây ảnh hưởng tới hạnh phúc gia đình. Ấy thế mà chị coi anh ấy như quyền sở hữu của riêng mình, tức là mọi bí mật của anh ấy sẽ không còn là bí mật với chị. Sống như thế ngột ngạt gò bó lắm chị à. Chị có biết, chính điều đó đã làm anh ấy ngày càng rời xa chị hơn không? Và những lúc ấy, anh đã đến với người xa lạ như em chỉ để tìm cho mình chút khoảng trời riêng chị ạ.
Anh ấy cũng nói chị là người phụ nữ lôi thôi không biết chăm sóc bản thân mình. Anh ấy đâu phải nghèo để chị ăn mặc lôi thôi lếch thếch như vậy chứ? Chị có biết anh ấy rất xấu hổ khi dẫn chị đi chơi, đi tiệc tùng hay khi nhà có khách chị bận đồ như người bận con dại vậy. Tại sao tự làm xấu mặt mình và chồng như vậy hả chị? Hình như, trong cuộc hôn nhân này chị chẳng cố gắng hết mình để cuộc sống được đẹp hơn. Hình như chị nghĩ rằng anh ấy đã là chồng chị, chị có quyền được cằn nhằn, có quyền được lôi thôi, có quyền được quản lý sự riêng tư của anh ấy nhỉ? Chị nghĩ vậy là sai rồi, chị đã thua em.
Em chỉ là cô bồ nhí, chỉ là ả tình nhân, là kẻ giật chồng người khác. Em chẳng có cái gì bằng chị cả, em chỉ có sự cố gắng thôi chị ạ. Để được làm bồ anh ấy, em cũng vất vả đau khổ lắm đấy, chị biết không?
Chị đã từng có tuổi trẻ, nhưng nó đã qua rồi và chị không biết cách gìn giữ níu kéo. Còn em, sẽ chẳng dại dột như chị mà để tuổi trẻ của mình qua đi lãng phí và vô nghĩa như thế đâu. Em luôn cố gắng làm mọi cách để tuổi trẻ ở lại với em, vì em biết đàn ông thường yêu thích cái đẹp, sự trẻ trung. Những người đến sau như em, không có sự ràng buộc với anh ấy, tất nhiên sẽ phải luôn cố gắng để thu hút anh ấy. Em thấy trong mắt anh ấy sự khát khao cái đẹp, sự tán thưởng và kiêu hãnh khi đi bên cạnh em. Vậy là em chẳng ngần ngại để làm đẹp cho mình, cũng là cách để anh ấy tự hào về em. Tiền, anh ấy đâu có thiếu, chỉ là thiếu người phụ nữ tinh tế am hiểu cái đẹp ở bên cạnh mà thôi.
Anh ấy là người đàn ông thành đạt, có nhiều mối quan hệ xã hội và tất nhiên sẽ không tránh khỏi những căng thẳng mệt mỏi. Em hiểu điều đó, thế nên em sẽ không dại gì mà làm anh ấy mệt mỏi hơn. Anh ấy cần một bàn tay dịu dàng chăm sóc khi mệt mỏi, cần những lời nói dịu dàng khi anh ấy trở về, hay chỉ là một nụ cười thôi và em sẽ ngồi đó lắng nghe anh ấy nói. Anh ấy từng bảo, điều đó làm anh yêu em nhiều hơn chị ạ, dù em chỉ là một cô bồ nhí. Phải, em chỉ là một cô bồ nhí biết chiều lòng anh.
Anh ấy đã từng chê chị khô khan, thế nên em sẽ nũng nịu anh ấy
khi cần thiết. Đàn ông vốn thích vậy mà. (Ảnh minh họa)
Anh ấy cũng hay kể chuyện về chị lắm, và những lúc đó trong em có sự đố kị đến khó chịu. Nhưng em phải cố gắng đè nén mình để không ghen tuông với chị, vì em hiểu em chỉ là bồ nhí. Là bồ, tất nhiên em phải bỏ đi sự nhỏ nhen đố kị của đàn bà. Em chẳng dại gì mà quản lý anh ấy như chị, một bà vợ đã đủ ngột ngạt rồi. Em để cho anh ấy cả bầu trời tự do, và đôi khi em lại giả vờ thờ ơ anh ấy. Chỉ một chút vậy thôi là anh ấy cảm ơn em lắm rồi. Anh ấy luôn nói ở bên em anh được là chính anh.
Anh ấy đã từng chê chị khô khan, thế nên em sẽ nũng nịu anh ấy khi cần thiết. Đàn ông vốn thích vậy mà. Một chút giận hờn, một chút nhõng nhẽo sẽ làm anh ấy yêu em nhiều hơn thôi. Theo cách nói của chị, thì em là bồ chứ đâu phải là vợ, em sẽ vòi vĩnh anh đủ thứ. Đúng thế chị ạ. Em là bồ, mà các cô bồ thì luôn biết cách vòi vĩnh. Vòi vĩnh được đi chơi, vòi vĩnh những món đồ mình thích, vòi vĩnh nhà, vòi vĩnh xe,… và rất nhiều thứ khác. Nhưng anh ấy sẽ chẳng tiếc em đâu. Anh ấy làm ra tiền là để hưởng thụ, mà làm em vui cũng là việc anh ấy đang hưởng thụ cuộc sống. Em biết, mình đã trở thành một phần không thể thiếu được trong cuộc sống của anh ấy rồi.
Anh ấy cũng nói thích dáng vẻ nóng bỏng của em. Anh ấy không thích một người vợ quá đoan trang như chị. Nhiều khi chị đoan trang đến nỗi giống như một cái máy hay một con búp bê ở trên giường vậy. Em trẻ trung, em biết lợi thế của mình, em hiểu điều anh ấy muốn. Và hơn hết, em luôn tạo nên những điều mới mẻ bất ngờ cho anh ấy. Bảo sao anh ấy ngày càng si mê em đến vậy.
Tất cả những điều em nói ở trên, chẳng phải bản năng ai cũng có thể làm được đâu chị ạ. Em cũng phải gồng mình lên để cố gắng chiều lòng anh ấy. Để được làm bồ của chồng chị, người đàn ông thành đạt, sành sỏi lõi đời, em cũng phải học rất nhiều thứ đó. Học cách làm sao quyến rũ được anh ấy. Quyến rũ được anh ấy rồi, em lại học cách giữ anh ấy bên mình và làm cho anh ấy say mê mình. Em tin chắc những cái đó chị không làm được, bởi nếu chị làm được thì đâu có sự xuất hiện của những cô bồ nhí như em. Thế đấy, làm bồ nhí đâu có dễ chị nhỉ!
Theo Khám Phá