Chồng tôi không nói một câu gì. Anh tắt phụt bóng đèn để che đi những giọt nước mắt của một người đàn ông không nuôi nổi vợ con.
Sống với nhau được ngót chục năm, hai vợ chồng tôi không kế hoạch mà cứ thế cho ra đời bốn đứa con. Kinh tế gia đình ngày càng sa sút, đôi quang gánh trên vai chồng tôi trĩu xuống như sắp muốn đứt lìa. Lương đi làm của tôi từ việc trồng cây, chăm bón thuê chẳng đáng là bao so với việc phải nuôi 4 đứa con ăn học.
Mặc dù đã có bốn đứa con nhưng tôi cũng vào dạng ưa nhìn, có chút mặn mà của phụ nữ ngoài 30 nên thường bị cánh đàn ông ở chỗ làm trêu chọc. Lúc đầu, tôi cũng bỏ ngoài tai những lời lẽ rủ rê, thậm chí còn tỏ ra bực tức vì thái độ thiếu tôn trọng của họ nhưng dần dần những lời nói đó ngấm vào tôi tự lúc nào không hay biết. Tôi trở nên dễ dãi hơn, mạnh bạo trong việc trêu đùa lại họ. Trong số đó, có một người tôi có cảm tình hơn hẳn bởi thi thoảng anh lại gửi cho tôi chút hoa quả mang về làm quà.
Kinh tế ngày càng kiệt quệ, hết đứa lớn tới đứa bé cần tiền đi học, ăn uống, chi tiêu cá nhân… Hai vợ chồng tôi lo đủ thứ tiền đến chóng mặt nên thường xuyên xảy ra cãi vã. Không thể chịu nổi cảnh sống ngột ngạt, tối tăm này tôi đi đến quyết định “đói ăn vụng, túng làm liều”. Kể từ khi đó, tôi mạnh dạn đến với người đàn ông kia – anh là quản lý của tôi và cũng là người tôi mến mộ hơn cả.
Cái đói, cái nghèo đã khiến tôi trở thành kẻ phản bội (Ảnh minh họa)
Chúng tôi thường chọn địa điểm là những quán đèn mờ, chỉ là cái hôn, cái ôm da diết của sự khao khát, thèm muốn chứ chưa bao giờ anh và tôi dám vượt qua giới hạn của một người đàn ông đã có vợ và một người phụ nữ đã có chồng. Cả hai chúng tôi đều có sự đồng cảm sâu sắc. Anh có một người vợ thô thiển, còn tôi có một người chồng cục cằn, lúc nào cũng chỉ biết tiền và tiền. Chúng tôi cặp kè với nhau chỉ để thoát khỏi một cuộc sống ngột ngạt, có điều tôi cần tiền, còn anh cần một sự tinh tế, đằm thắm.
Những tháng ngày ấy cứ tưởng sẽ trôi đi một cách êm đềm, tôi viện cớ được tăng lương để chồng bớt nghi ngờ nhưng tới một ngày, mọi chuyện vỡ lỡ... Người bạn thân nhất của chồng tôi vô tình tới uống nước ở quán cà phê đó và nhìn thấy tôi với anh đang có cử chỉ thân mật. Khoảng gần một tiếng sau, khi tôi và anh bước ra từ quán cà phê đó, chồng tôi mặt hầm hầm bước tới khiến tôi vô cùng sợ hãi. Điều đáng ngạc nhiên là anh không hề đả động gì đến nhân tình của tôi, anh chỉ nhổ một bãi nước bọt khinh bỉ, lôi tay tôi và kéo lên xe về thẳng nhà.
Anh đóng sập cánh cửa, một buổi tối nặng nề nhất từ trước tới giờ bao trùm lên tâm trí tôi. Tim tôi như thắt lại, xấu hổ, tội lỗi vô cùng... Cảm giác của tôi lúc này thật tồi tệ, anh muốn mắng, muốn chửi, thậm chí muốn làm gì thì tôi cũng đành cam chịu. Tôi chỉ còn biết nấc lên những tiếng nghẹn ngào và cầu xin anh tha thứ…
Căn phòng tối om, và anh đang ngồi khóc, nén nuốt những giọt nước mắt vào sâu bên trong. Giọt nước mắt của người đàn ông phải chịu cảnh vợ đi ngoại tình lấy tiền lo cho con cái ăn học. Sâu thẳm trong trái tim, tôi biết anh rất yêu thương tôi và phải nén chịu nỗi đau nhìn vợ ngoại tình cay đắng như nào. Sự tủi nhục đã khiến anh hèn yếu hơn bao giờ hết, nhưng chính vì anh không đánh, không chửi, không đuổi tôi ra khỏi nhà khiến tôi càng cảm thấy tội lỗi của mình như trăm nghìn hòn đá tảng đè nặng lên vai.
Cái nghèo đói đã khiến tôi từ một người phụ nữ thủy chung, người mẹ đảm đang bỗng chốc biến thành nô lệ của đồng tiền, phản bội lại người chồng đáng thương với bốn đứa con thơ tội nghiệp.
Theo Khampha.vn