Nhiều lúc tôi giật mình thon thót vì chẳng biết đang sống ở thời đại nào. Vì xã hội hiện nay tôi sống bề ngoài vẫn thường ca ngợi bình đẳng giới, giải phóng phụ nữ là thế. Nhưng sao tôi lại chẳng được hưởng một tí gì sự bình đẳng này. Ngược lại, tôi đang sống và bị đày đọa bởi sự định kiến khắt khe thế này sao?
Tôi đã có một cô con gái nhỏ nhưng không chồng. Nhưng chưa bao giờ tôi thấy gia đình và xã hội mấy ai đủ rộng lượng để thông cảm và chấp nhận cho những éo le, thiệt thòi của những người như tôi.
Ngay khi biết tôi mang bầu, mẹ đẻ của tôi đã vứt hết quần áo của con gái ra ngoài sân. Bà cũng đuổi tôi cuốn xéo ra khỏi nhà ngay từ giờ phút ấy. Còn cha ruột của tôi tặng cho con gái mấy cái bạt tai khi không thể tra khảo được “Đó là thằng nào?”. Tôi đau đớn không phải vì quyết định giữ lại con của mình mà là vì sự nhẫn tâm của chính người thân trong gia đình.
Tôi nhớ mãi ngày tôi trở dạ. Đêm mưa giá rét căm căm, chỉ có một mình tôi tự gọi taxi và xách làn đến bệnh viện. Cũng may tôi sinh thường và dù chỉ ở viện 2 ngày nhưng tôi cũng phải tự xoay xở hết.
Tôi tủi hờn khi những ngày ở cữ chẳng có lấy một người thân nào bên cạnh. Ba mẹ tôi cũng biết đứa con gái duy nhất của họ đã sinh nở, nhưng họ sợ định kiến nên không một lần ghé thăm tôi. Thi thoảng xót con, họ chỉ nhờ người mua thật nhiều thực phẩm, chất đầy tủ lạnh cho tôi hay tiếp tế cho con gái một cách gián tiếp.
Dù đến nay, tôi làm mẹ đơn thân đã được hơn 1 năm, nhưng ông bà ngoại vẫn không thèm muốn nhìn mặt cháu ngoại 1 lần. Mỗi lúc yếu lòng, tôi có ý cho mẹ xem mặt. Mẹ tôi toàn gạt đi bảo: “Tao không cần đứa cháu rơi cháu vãi đó”.
Rồi vì tức giận, bà lại chửi rủa tôi là con điếm. Có lúc, bà còn tự sỉ vả mình vì đã không quan tâm tôi nhiều hơn để tôi ăn nằm với trai rồi bị trai bỏ. Nói chung họ là người sinh ra tôi, thương tôi và biết tính tôi nhưng họ vẫn đầu hàng định kiến.
Tại sao đến thế kỷ này nhiều người vẫn huỵch toẹt nghĩ: Không chồng mà chửa
và có con tức là tôi ngủ với ai đó không phải chồng? Và ngủ với 1 người
thì họ cho rằng tôi có thể ngủ với 100 người?
Gia đình đã thế, xã hội còn chĩa vào những bà mẹ đơn thân như tôi nhiều phức tạp và cay đắng hơn. Ngay đến người láng giềng gần tôi nhất. Dù quan hệ chỉ như gió thoảng qua hay năm thì mười họa tôi mới nhờ vả họ 1 lần, thế nhưng họ cứ mặc nhiên nhìn tôi bằng nửa con mắt. Họ xem tôi là một phụ nữ tệ hại, mất dạy.
Những hàng xóm là phụ nữ trung niên, mỗi lúc qua phòng trọ của tôi, họ chẳng ngại nhổ toẹt nước bọt hay nói thẳng vào mặt tôi một cách không dè chừng hoặc ý tứ. Cánh phụ nữ đã lập gia đình, những tưởng sẽ cảm thông hơn. Nhưng tôi thấy họ phần nhiều cứ chỉ trỏ, đàm tiếu, nói xấu đủ điều như thể việc tôi không chồng mà chửa cũng ảnh hưởng đến hạnh phúc nhà họ.
Những bạn bè, đồng nghiệp cùng trang lứa nhìn tôi bằng con mắt nửa thông cảm, nửa dò xét. Và nhiều người cũng thể hiện ra mặt khi nghĩ vì có những người như tôi nên hình ảnh phụ nữ thời nay mới bị làm xấu mặt.
Còn đàn ông, họ lấy tôi làm ví dụ để ngợi ca trinh tiết, họ lấy con tôi để minh họa cho những đứa trẻ ngoài giá thú. Nhưng mặt khác, họ lại muốn tôi và đùa cợt tình cảm của tôi.
Thậm chí có nhiều người đàn ông còn thì thầm vào tai tôi rằng “đã chửa hoang thì không lăng loàn cũng là đĩ điếm”. Họ tự động phân loại thành “gái trinh là thuộc sở hữu riêng, còn loại gái uế tạp như tôi là của công cộng”.
Từ khi quyết định không chồng mà chửa và làm mẹ đơn thân đến nay, tôi đã gặp quá nhiều những người đàn ông trước mặt thì tỏ vẻ khinh miệt nhưng sau lưng họ lại tìm cách “mồi chài” tôi.
Như mới đây, một chiều đi làm về nhà, một gã hàng xóm quen mặt đã không ngại ngần lao vào sàm sỡ tôi ngay đầu ngõ. Đáp lại sự chống cự của tôi, gã còn tặng cho một cái tát cùng lời khinh miệt “Đã làm gái, chửa hoang còn bày đặt sĩ diện”.
Đấy là một trong những thằng đàn ông xa lạ nên tôi nghĩ cũng chẳng cần quan tâm cho ong đầu. Nhưng đến những người bạn của tôi cũng nghĩ vậy thì ít nhiều cũng làm tôi gục ngã.
Trước tôi có nhiều bạn thân và không thân. Trong số đó cũng có nhiều người bạn là nữ giới đồng cảm cho hoàn cảnh của tôi. Nhưng đó chỉ là những lời nói trước mặt. Họ nói thế để chứng tỏ họ là người hiểu biết, hiện đại và rộng lượng.
Nhưng đằng sau lưng, họ đem tôi là làm chủ đề cho những câu chuyện phiếm. Họ đoán già đoán non số lượng người tình và cách tôi lên giường với đàn ông. Và một điều họ không nói ra nhưng tôi cũng biết, chắc họ sẽ lo ngại mà cấm cản chồng, người yêu họ đến gần tôi. Với họ, tuy tỏ vẻ cảm thông là thế, nhưng tôi chẳng khác nào một người đàn bà mang bệnh truyền nhiễm và cần phải cảnh giác cao độ.
Còn bạn bè và đồng nghiệp nam phần nào cũng giả bộ tỏ vẻ cảm thông sâu sắc lắm. Họ không chê bai, miệt thị tôi ra mặt. Nhưng trong mắt họ, tôi là người thích hợp để ở một thời điểm nào đấy họ có thể nghĩ sẽ “thả dê” và chơi trò suồng sã.
Chả thế mà trong công ty, tôi luôn là người duy nhất rơi vào những tình huống như vậy. Họ ăn nói tục tĩu, bóng gió thô thiển, thậm chí là cố tình bóp mông, vuốt má tôi. Họ bảo tôi là “gái một con trông mòn con mắt” nên không kiềm lòng được. Nhưng tôi không thấy vậy, tôi chỉ thấy họ chỉ hành xử như vậy với tôi vì nghĩ tôi là “người của công”.
Thậm chí, tôi có một người bạn khá thân từ thuở cấp 3. Vì là người đã có vợ con nên tuy thân, chúng tôi vẫn giữ khoảng cách nhất định. Nhưng điều đó đã thay đổi sau khi tôi sinh đứa con vô thừa nhận.
Người bạn này thường mượn men rượu và lấy cớ buồn chuyện gia đình để tìm đến tôi. Nhưng chưa đến 5 câu tâm sự thì anh đã cố tình đụng chạm và lần cởi cúc áo tôi. Tôi thật sự đắng lòng. Đến cả một người bạn thân thiết cũng xem tôi là đồ chơi tình dục?
Tôi đã khóc trước hành động sàm sỡ đó của bạn. Còn anh thì chẳng những chẳng nghĩ ngợi gì mà còn rất đỗi ngạc nhiên. Chắc hẳn anh đã nghĩ tôi sẽ vồ vập lao vào thay vì cự tuyệt. Đàn bà vô liêm sỉ mới chửa hoang. Mà đã chửa hoang thì thể nào cũng khao khát dục vọng. Anh thú nhận anh và chắc nhiều người nữa cũng nghĩ như thế.
Mấy lần gạ gẫm tôi không được, anh còn cáu bảo: “Cứ đối xử với anh như những người đàn ông khác. Nếu không thì coi như anh ăn bánh trả tiền cũng được”. Nghe câu này, tôi đã nghĩ mình là gái làm tiền thật sự. Phải chăng trong tâm tưởng anh, tôi đã lên giường với 1 người đàn ông thì cũng có thể đã lên giường với hàng tá đàn ông khác?
Thế mà trước đây, anh đã từng là một người rất lịch thiệp và tinh tế. Nhưng đó là chỉ trước một tôi - trinh trắng ngày trước. Còn bây giờ, lòng tự trọng và phẩm giá của tôi anh chẳng quan tâm nữa. Cứ như thể giá trị con người tôi đã trôi tuột theo cái quyết định làm mẹ đơn thân thì phải?
Đêm nay, nằm ôm con mà nước mắt tôi lại lưng tròng. Tôi nực cười và cay đắng khi thấy mình đang sống trong một xã hội mà phụ nữ không lập gia đình hoặc không chồng mà có con như tôi thì bị coi là một cái tội. Còn phụ nữ có chồng, nhưng bất hạnh đầy rẫy ngoài kia lại là chuyện bình thường?
Tại sao đến thế kỷ này nhiều người vẫn huỵch toẹt nghĩ: Không chồng mà chửa và có con tức là tôi ngủ với ai đó không phải chồng? Và ngủ với 1 người thì họ cho rằng tôi có thể ngủ với 100 người, tôi là loại gái uế tạp...?
Afamily