Chia sẻ cùng bài viết "Tôi muốn có trách nhiệm khi đã đi quá giới hạn mà không được" của tác giả Nam.
Tôi và bạn trai rất hợp nhau trong hầu hết mọi chuyện. Giữa chúng tôi không có mâu thuẫn hay cãi vã nào. Tình yêu của chúng tôi phát triển tốt đẹp và được bạn bè ngưỡng mộ.
Chúng tôi vượt quá giới hạn 2 tháng nay và tôi bị mất kinh nguyệt. Tôi bắt đầu hoang mang lo lắng vì từ trước tới nay kinh nguyệt của tôi rất đều.
Mỗi ngày trôi qua với tôi dài vô tận. Tôi không nói với bạn trai, nhưng anh cũng nghi ngờ và dò hỏi nhiều lần. Tôi lảng tránh không biết trả lời anh làm sao.
Tôi sợ, nếu lỡ có thai thì tôi phải làm sao? Để sinh đứa bé ư? Trong khi đó tôi và bạn trai còn chưa có kế hoạch cho tương lai. Tôi không tin tưởng bạn trai và cả chính bản thân mình sẽ ra sao nếu có con vào lúc này. Tôi lại không còn cha mẹ để nương tựa, để bám víu vào... Có rất nhiều ý nghĩ đe dọa khiến tôi hoảng sợ.
Tình yêu của chúng tôi phát triển tốt đẹp và được bạn bè ngưỡng mộ (Ảnh minh họa)
Bạn trai thì suốt ngày dòm ngó và khẳng định tôi có thai. Bên ngoài thì tôi tỉnh bơ như không nhưng trong lòng thì giông bão tột độ. Tôi không dám nói ra vì tôi hy vọng mất kinh chỉ là do áp lực công việc, sẽ sớm có trở lại thôi. Tôi chờ và cứ chờ nhưng đáy quần lót vẫn sạch sẽ khô ráo không chút dấu hiệu nào của nguyệt san đến.
Bạn trai muốn mua que thử thai, tôi ngăn cản. Tôi không đủ can đảm để thừa nhận mình có thai. Tôi sợ vì tôi cảm nhận rõ tôi đang có thai. Nhiều lần về qua tiệm thuốc Tây, tôi muốn vào mua que để thử, nhưng tôi lại bỏ chạy. Có lần nhức đầu, tôi băng qua bên kia đường vào tiệm thuốc tính mua thuốc giảm đau uống. Nhưng tôi chợt khựng lại vì sợ ảnh hưởng đến cái thai trong bụng rồi quay về. Bạn trai cũng nhắc nhở tôi không được dùng thuốc Tây.
Tôi xin nghỉ 1 ngày đi du lịch cùng bạn trai, chúng tôi rất hạnh phúc bên nhau. Tôi rất vui và tạm quên đi những lo lắng. Khi 2 đứa tắm dưới hồ, vùng vẫy hàng tiếng rất thích thú thì bạn trai bất ngờ giữ vai tôi, nhìn thẳng vào mặt tôi nói: "Em hãy giữ con lại nhé!".
Thấy thái độ của anh nghiêm túc, tôi sợ tái mặt, lảng tránh. Nhưng anh giữ tôi rất chặt và muốn có câu trả lời. Tôi hoảng quá nên bao nhiêu suy nghĩ trong lòng tôi đem ra trả lời anh: "Giữ lại thì ai nuôi? Em sẽ ra sao? Sinh nó ra để sống ở trên đời với đủ mọi thiệt thòi khi chúng ta chưa có sự chuẩn bị chu đáo sao?”.
Bị tôi phang tới tấp, anh cũng không nói được gì. Chắc anh cũng chưa nghĩ đến những khó khăn sẽ xảy ra... Còn tôi, đêm đó tôi không ngủ được, nghĩ đến bao nhiêu chuyện và quyết định từ bỏ cái thai này. Ngày hôm sau, từ sáng sớm tôi đã tìm đến một phòng khám chuyên về sản phụ khoa để mua thuốc phá thai uống.
Bác sĩ sau vài lời hỏi han thì đề nghị tôi siêu âm, xét nghiệm. Tôi từ chối. Như đã nói tôi sợ vì tôi biết được tôi đang có thai. Vì thế, tôi chỉ khai ngày mất kinh và đề nghị được cấp thuốc. Bác sĩ đưa ra tờ cam kết kêu tôi ký vào và đưa cho tôi 02 viên thuốc: 1 viên thuốc uống liền. Còn 1 viên bác sĩ bảo sau 12 tiếng uống tiếp.
Cả ngày hôm đó tôi rất đau khổ, chiều tối tôi uống nốt viên còn lại. Tôi nguyện sẽ chịu đựng và vượt qua vì nghĩ rồi mọi chuyện sẽ sớm quên đi như chưa từng có gì xảy ra thôi.
Nhưng tối hôm đó, bạn trai nói tôi hãy dùng que thử thai hoặc đi khám. Nếu có con thì anh sẽ nuôi. Anh đưa ra những điều kiện đảm bảo để giữ con lại và kêu sinh con song rồi cưới sau cũng được.
Câu nói của bạn trai như 1 nhát dao cực mạnh có sức tàn phá kinh khủng. Tự dưng những oan ức và hối hận dồn dập ùa về. Tôi như vỡ òa khóc tức tưởi đến tuyệt vọng. Tôi quẫn trí, phát điên lên, mặc kệ là nơi công cộng, tôi không kìm chế được gào khóc.
Cảm giác cứ như vừa rớt xuống địa ngục và không muốn sinh tồn nữa. Tại sao anh không nói sớm hơn? Nói từ hôm qua khi hai đứa đang tắm dưới hồ, hoặc đêm qua cho tôi có niềm tin và hy vọng bám víu vào anh? Nếu là 1 người phụ nữ khác... thì có lẽ mọi chuyện đã không ra nông nỗi này.
Thấy thái độ bất thường của tôi và biết tôi đã uống thuốc phá thai, không biết cảm giác của anh ra sao, tôi không quan tâm. Còn anh thì ra sức kêu tôi bình tĩnh lại vì đây là nơi công cộng.
Lập tức tôi oán hận anh, oán hận chính bản thân mình, oán hận số phận nghiệt ngã. Tại sao năm dài tháng rộng không xảy ra? Tại sao đúng vào lúc tôi vừa uống thuốc phá thai thì anh lại đưa ra những điều kiện để giữ con lại? Tại sao lại nói đúng lúc đến thế? Tại sao anh không nói sớm hơn 1 chút? Hàng chục câu hỏi ân hận cứ dày vò tôi như thế...
Ngày hôm sau tôi bắt đầu ra máu kinh nguyệt và chịu những cơn đau đớn. Rồi nhiều ngày sau, tôi vẫn không nguôi ngoai được cái cảm giác tuyệt vọng. Đêm nào, tôi cũng gặp ác mộng, cũng khóc. Bạn trai an ủi tôi rằng: "Chúng ta sẽ có lại tất cả, làm lại từ đầu, không bao lâu nữa chúng ta lại có con nữa. Em hãy quên chuyện này đi".
10 ngày trôi qua trong sự yêu thương của bạn trai, tôi vẫn oán hận bản thân mình.
Nhiều lần chịu đựngkhông nổi, tôi muốn bỏ đi đâu đó vài ngày (Ảnh minh họa)
10 ngày trôi qua trong sự yêu thương của bạn trai, tôi vẫn oán hận bản thân mình. Nhiều lần chịu đựng không nổi, tôi muốn bỏ đi đâu đó vài ngày. Có lúc tôi muốn nổi loạn và có chút bất cần. Nhưng 2 đêm trở lại đây tôi không còn thấy ác mộng giữa đêm và khóc nữa.
Song đêm qua tôi lại khóc suốt đêm với cái cảm giác đau, tuyệt vọng vẫn còn nguyên vẹn. Tôi không ngủ được và bật khóc khi nghĩ rằng nếu tôi có mẹ thì có thể tôi đã không uống thuốc. Tôi đã có thể giữ lại bất kỳ cái gì là của tôi. Chính vì tôi không có mẹ, không có nơi nương tựa và bám víu vào nên tôi mới làm điều dại dột để ân hận như vậy...
Tôi không biết sẽ bị trừng phạt và dày vò đến bao giờ? Sống ở trên đời, một khi đã lỡ tay thì sẽ không có gì bù đắp lại được. Vết thương rồi sẽ lành nhưng cái giá của nó rất có thể cơ hội không đến thêm một lần nữa...
Theo Trí Thức Trẻ