Tôi và chồng đã kết hôn được hơn 4 năm. Anh đi công tác triền miên để tôi với nỗi cô đơn đếm bằng nước mắt và đợi chờ.
Năm nay tôi mới 26 tuổi, sức thanh xuân còn phơi phới. Tôi khát khao yêu và được yêu. Những ngày gần gũi chồng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Anh lái tàu viễn dương, mỗi năm được nghỉ phép một lần.
Sau 3 năm yêu nhau, tôi chấp nhận lời cầu hôn của anh. Dù thời gian dành cho nhau ít ỏi nhưng trong mắt tôi, anh là một người đàn ông hoàn hảo.
Lấy anh, quen với những cách xa và chờ đợi, tôi đã chấp nhận cuộc sống đó từ khi yêu rồi cưới. Nhưng từ khi có cháu nhỏ, sự vất vả và bận rộn của đời sống hôn nhân đã cho tôi hiểu: Mái nhà không thể thiếu người đàn ông.
Tôi không sống chung cùng bố mẹ chồng. Ngôi nhà rộng rãi và tiện nghi chỉ có hai mẹ con tôi ở. Đời sống vật chất ổn định và dư giả, chỉ thiếu một người đàn ông. Tôi đếm tuổi thanh xuân của mình đi qua từng ngày trong đợi chờ và chóng chánh, đã bao lần tôi nghĩ rồi cũng trót dại mà làm liều.
Ngày gặp Lâm – người đàn ông đã cướp linh hồn đang héo úa của tôi trong buổi ký kết hợp đồng. Lâm là đối tác làm ăn của sếp tôi: cao ráo, khỏe khoắn, bảnh bao và từng trải. Anh cũng đã lập gia đình và có con. Lâm thường lui lại thăm nom mẹ con tôi với tư cách là ông anh họ cùng quê. Trong một phút yếu mềm, tôi đã trao thân cho anh và sự khờ dại ấy, tôi đã dùng cả đời để trá giá. Tôi có thai với anh, đứa con ngoài dã thú.
Tôi phải làm sao để thú nhận với chồng tất cả mọi chuyện? (Ảnh minh họa)
Tôi kể với người tình chuyện có thai. Lâm sững người mà an ủi tôi, bảo tôi bỏ chồng mà theo anh. Anh sẽ cùng tôi nuôi con và cả đứa con trước của chồng tôi hiện tại. Nhưng tôi không thể làm như vậy. Với Lâm tôi không có tình yêu, đó chỉ là một phút ngã lòng mà trót dại. Còn gia đình của tôi, tôi không đành mà đánh đổi tất cả, làm tổn thương những người tôi luôn trân trọng.
Tôi vẫn yêu chồng tha thiết, vẫn chờ mong anh về từng ngày, từng giờ. Nhưng bây giờ tôi nên làm gì? Tôi có nên kể cho chồng nghe tất cả mọi chuyện và cầu xin sự tha thứ hay sẽ bỏ đứa con vô tội đang lớn lên từng ngày trong bụng để giành lại mái ấm gia đình?
Lỗi lầm ai cũng có, nó cần được tha thứ và sửa chữa nhưng cũng có những lỗi lầm sẽ chẳng bao giờ được tha thứ và có cơ hội thay đổi. Tôi sẽ chọn cách im hơi lặng tiếng xóa sạch dấu vết “ăn vụng” của mình hay tôi sẽ dũng cảm nhận hết tội lỗi với chồng mình?
Tôi gặp Lâm và hỏi ý kiến anh một lần nữa, chúng tôi đã đi đến quyết định bỏ đứa con và quay về với thực tại của mình, sẽ coi nhau như hai người hoàn toàn xa lạ. Tôi muốn giữ lại đứa con nhưng Lâm bảo: “Nếu bị phát hiện, đứa trẻ sẽ sống trong đau khổ cả một đời, nên kết thúc sớm thì hơn”.
Tôi gật gù nghe theo ý kiến anh vì thực sự khi ấy trong đầu tôi chỉ có sự run sợ và đau khổ. Hơn nữa, Lâm cũng không can tâm phá vỡ mái ấm gia vì một người phụ nữ như tôi. Đàn ông thường hứa nhiều nhưng phần trăm cho những lời hứa thành hiện thực thật là ít ỏi? Tôi hiểu Lâm và cũng thầm cảm ơn anh đã giúp tôi dẹp yên mọi sóng gió.
Chúng tôi sống tiếp cuộc sống của mỗi người, trở về với gia đình sau khi lén lút ăn vụng “ra sản phẩm”. Những đêm dài, bóng tối ngập đầy trong căn phòng rỗng không có chồng, tôi bị ám ảnh bởi quá khử và nỗi lo sợ rồi mọi thứ sẽ có ngày lộ tấy.
Hình ảnh đứa bé vẫn hiện về trong trí óc tôi khi mỗi lần nghĩ về những ngày tháng cũ. Sự dằn vặt này phải chăng là cái giá tôi phải trả cho sai lầm của mình?
Theo Khám Phá