29 tuổi, bố mẹ tôi suốt ngày than phiền vì con gái mãi không có ai rước. Thực ra, tôi cũng có công việc ổn định, ngoại hình không đến nỗi xấu nhưng vì bận quá nên mãi không kiếm được người yêu. Cũng chẳng phải tôi kén chọn gì mà có lẽ do duyên chưa đến...
Em gái tôi thì vừa ra trường đã lập gia đình. Gờ cuộc sống của vợ chồng nó cũng gọi là đủ ăn, đủ tiêu. Mỗi lần vợ chồng em gái đưa con về nhà ngoại chơi là mẹ tôi lại nói ẩn ý: "Đấy em gái kém 3 tuổi mà đã có con rồi, đằng này...", đôi khi còn dọa: "Mày lo lấy chồng trong năm nay đi. Không thì liệu mà ra trọ ở, nhà này không chứa gái già"...
Sau đó, tôi quen chồng bây giờ qua mai mối của cậu em rể. Anh là đồng nghiệp cùng cơ quan em ấy, cũng ế do mải mê sự nghiệp. Đi cà phê vài lần, thấy tính tình cũng hiền lành thế là chúng tôi làm đám cưới chỉ sau hai tháng hẹn hò. Cũng vì sợ ế nên tôi mới quyết cưới chồng nhanh như vậy. Khi gửi thiệp mời, bạn bè ai cũng bất ngờ nhưng cũng không quên gửi lời chúc mừng tôi cuối cùng cũng thoát khỏi mác "gái ế".
Khi về sống chung, tôi thấy tính chồng cũng tốt, không ngại chia sẻ việc nhà với vợ. Khi tôi đi làm về muộn đã có chồng lo cơm nước đầy đủ. Cuộc sống của tôi tương đối nhẹ nhàng vì chẳng phải làm dâu con cũng không đặt nặng chuyện bếp núc nhà cửa.
Thế nhưng tôi có cảm giác chồng mình sạch sẽ thái quá hay mắc bệnh gì đó khi vô cùng sợ những ngày "đèn đỏ". Hồi mới cưới, tôi cứ nghĩ đã là vợ chồng rồi thì chẳng còn ngại ngùng gì nữa. Thế là quần có dính tí máu tôi cũng vứt luôn vào sọt đồ bẩn. Không ngờ khi đang nấu cơm tôi bỗng nghe chồng hét toáng lên. Tôi vội vã chạy vào nhà tắm thì thấy anh đứng bên ngoài, tay chỉ vào cái quần của mình.
Tôi đứng cười trêu chọc, ai ngờ chồng nổi cáu rồi nhăn nhó mặt mày bỏ lên nhà trên. Tối trước khi đi ngủ anh còn rửa tay mấy phút cho trôi đi hết vết bẩn. Sau lần đó, tôi rút kinh nghiệm không bỏ đồ dính máu vào sọt nữa. Tôi cũng hỏi vì sao sợ thế thì chồng nói cảm thấy nó bẩn, sợ dính vi trùng, vi khuẩn...
Đặc biệt hơn, mấy ngày đó, tôi chẳng phải động tới bất cứ chuyện gì trong nhà. Không phải chồng sợ tôi mệt nên để mình nghỉ ngơi đâu. Thật ra là vì anh ấy sợ tay tôi bẩn rồi cầm vào rau củ làm bẩn cả đồ ăn. Rửa chén bát càng không cho tôi đụng vào. Những ngày cuối tháng (ngày dính đèn đỏ, vòng kinh của tôi khá đều), chồng bắt tôi qua phòng bên cạnh ngủ vì anh sợ... bẩn.
Mà tính tôi hay quên nên vợ chồng cứ vào mấy ngày đó là lục đục. Có lần tôi quên mất mình mới tắm xong nên cứ thế dùng tay bốc chả anh mới chiên xong. Thế là tối hôm đó, một mình tôi phải ăn cả đĩa chả vì anh không dám đụng vào.
Sáng dậy, tôi phải thay quần áo mới cho sạch sẽ mới được gặp chồng. Quần áo tôi trong những ngày đó dù không bẩn cũng phải giặt riêng. Có hôm, mình vô tình bỏ một cái váy ngủ trong ngày ấy vào máy giặt với đồ anh. Thế là máy đang quay, chồng mình cũng bấm dừng rồi lấy que gắp kéo ra chứ chẳng dám dùng tay. Thật sự giờ mình cũng chẳng biết tôi có thể tiếp tục chịu đựng chồng đến bao giờ nữa. Có cách nào thay đổi được anh không?
An Nhiên (Theo Giadinhvietnam.com)