Sau cuộc tình đầu tiên lầm lỡ, tôi đã nghĩ mình sẽ phải trưởng thành hơn rất nhiều để không vấp váp, không làm tổn thương mình thêm nữa. Nhưng cuối cùng thì tôi lại mắc sai lầm. Một sai lầm còn tệ hại hơn thế gấp trăm lần. Tôi đã tin, đã yêu và đã tâm sự quá nhiều thứ. Để rồi giờ đây, khi anh ta tung hê tất cả, tôi mất trắng, cả danh dự, niềm tin vào tình yêu. Vì hận tình mà bạn trai của tôi đã đẩy đời tôi vào vực thẳm.
Nếu như mối tình đầu là sự dại dột của tôi thì mối tình thứ hai đích thị là một sai lầm. Năm tôi 21 tuổi, tôi có đem lòng yêu một người đàn ông có vợ. Khi ấy, tôi là cô sinh viên năm thứ 2 lên thành phố học. So với bạn bè, tôi có vẻ ngoài xinh xắn hơn nên có lẽ vì thế mà cũng được nhiều nam giới tán tỉnh. Trong số những người tôi quen, có anh chủ quán nơi mà tôi làm thêm mỗi buổi chiều. Anh ta lịch lãm, có tiền và biết cách nói chuyện.
Tôi như con thỏ non ngây thơ bị những lời đường mật và vẻ ngoài hào nhoáng của anh ta cuốn hút. Chiều nào ngồi làm việc ở cửa hàng cùng anh ta tôi cũng ngây người ta ngắm và tưởng tượng mình là bạn gái của anh. Nắm được tâm lí của cô gái mới lớn như tôi, anh ta giăng bẫy tình và tôi sập bẫy. Thực ra, với một cô gái mơ mộng về tình yêu như tôi, chỉ vài lời tán tỉnh là tôi có thể đổ gục.
Gặp anh tôi đã tưởng mình tìm được tình yêu đích thực trong đời.
Nhưng tôi đã lầm... (Ảnh minh họa)
Lúc đó tôi nghĩ tình yêu là điều tự nhiên, không thể cấm cản, nên dù anh có vợ tôi vẫn yêu. Tôi còn huyễn hoặc mình rằng tình yêu của tôi là cao thượng, không cần danh phận, không cần phải đòi hỏi. Mặc cho anh có vợ, tôi vẫn yêu, vẫn lặng lẽ bên anh như thế là đủ rồi.
Tôi và anh ta duy trì mối quan hệ đó trong khoảng thời gian hơn 7 tháng. Cuối cùng, năm thứ 4 đại học, tôi mang bầu. Đó là năm học quan trọng nhưng tôi lại phạm sai lầm lớn. Tôi tìm anh ta để cầu mong một sự trợ giúp. Và tất cả những gì mà anh ta có thể làm cho tôi là đưa tôi đi phá thai. Dĩ nhiên tôi không thể trách cứ bởi lẽ ngay từ đầu tôi cũng luôn xác định mình không được đòi hỏi trong cuộc tình này.
Sau khi vấp ngã, tôi lao vào học cho kịp bạn bè. Thật may là tôi cũng hoàn thành chương trình học bằng với mọi người. Còn tôi và anh ta cắt đứt liên lạc. Anh ta có điện thoại cho tôi một vài lần sau khi chuyện đó xảy ra nhưng tôi không nghe máy. Tôi hiểu đó là một tình yêu sai trái, làm lạc và chỉ tôi là người thiệt thòi mà thôi. Biết mình sai nên tôi chủ động dừng lại.
Hơn 3 năm sau tôi không yêu ai, tôi mặc cảm về sai lầm trong quá khứ của mình. Tôi dè chừng với những người đàn ông và có cảm giác mình không xứng đáng với họ. Thế rồi tôi đi làm, gặp anh – người đồng nghiệp hơn tôi 2 tuổi. Chính sự thân thương, gần gũi của anh đã làm trái tim tôi rung động. Và có lẽ, với một cô gái đã quá lâu rồi đóng chặt trái tim mình thì sự ấm áp mà anh mang lại dễ khiến tôi rung động.
Sự hận tình mù quáng của anh ta đã giết chết đời tôi (Ảnh minh họa)
Chúng tôi yêu nhau, được cả hai bên gia đình ủng hộ, cơ quan chúc mừng. Tôi cứ nghĩ tình cảm của mình cuối cùng cũng có dấu hiệu tốt đẹp lên. Yêu nhau được khoảng hơn 4 tháng, tôi có thành thật chia sẻ với anh chuyện trong quá khứ. Tôi muốn cho anh hiểu đúng về con người mình, không hờn trách, oán thán tôi giấu giếm. Anh ôm tôi và nói không để ý chuyện quá khứ và chỉ quan tâm tới hiện tại mà thôi.
Chúng tôi cũng đi quá giới hạn cùng nhau. Không phải tôi dễ dãi mà vì tôi thấy anh ấy mong muốn điều đó và vì anh là người tốt, anh yêu thương tôi, không chấp nhặt chuyện quá khứ, bởi thế mà tôi không dám từ chối anh. Mọi chuyện sẽ tốt đẹp, sẽ có một đám cưới nếu như không phải anh bắt đầu thay đổi.
Từ khi chúng tôi đi quá giới hạn, anh sinh ra ích kỉ và ghen tuông. Anh luôn sợ mất tôi (vì theo mọi người nói thì tôi xinh đẹp, còn anh thì vừa lùn vừa không được ưa nhìn). Anh ghen với mọi người đàn ông xung quanh tôi. Anh thậm chí đánh người ta không được quay về đánh đập tôi. Lúc đầu tôi cũng bào chữa cho rằng anh vì yêu tôi quá mà mù quáng. Nhưng càng ngày anh càng quá thể. Anh đánh tôi bầm dập mặt mày chỉ vì ghen tuông. Tôi cảm thấy sợ hãi, sợ những ngày sau phải sống cuộc sống bên người chồng như vậy.
Suy nghĩ rất nhiều nhưng tôi quyết định dừng lại. Dù bản thân tôi không muốn tình yêu này dang dở. Tôi tưởng thế là thoát thân, nhưng trong cơn hận tình, anh ấy không để tôi yên. Anh chẳng những tung hê chuyện tôi và anh đã quan hệ mà còn nói rằng tôi là đồ hư hỏng, ngủ với trai, có chửa với đàn ông có vợ thế nên anh mới bỏ. Cả công ty tôi đều biết chuyện, hàng xóm nơi tôi sống cũng rõ mười mươi… Gia đình tôi mang nhục vì tôi…
Tôi thực sự đau đớn vô cùng. Người đàn ông mà tôi tin tưởng, yêu thương cuối cùng lại đâm tôi một nhát quá đau đớn chỉ vì sự hận tình vô lối.. Tôi phải làm sao để thoát khỏi cảm giác đau khổ tột cùng không muốn sống này nữa đây?
Theo Khampha.vn