Năm tôi 22 tuổi, vừa tốt nghiệp Đại học, với vẻ ngoài ưa nhìn tôi có khá nhiều người theo đuổi. Nhưng suốt những năm đi học, tôi chỉ yêu một lần duy nhất đó là với Nam - bạn trai cũ của tôi. Tưởng như tình yêu đẹp thời sinh viên đó sẽ có một kết thúc viên mãn thì nỗi đau bất ngờ ập tới. Lúc tôi và Nam đã sẵn sàng làm đám cưới thì anh đột nhiên sang nước ngoài du học và cắt đứt hẳn liên lạc với tôi kể từ đó, mặc cho tôi phải chịu đau khổ ở quê nhà.
Anh đã khiến tôi dường như chết dần, chết mòn trong những hồi ức, những lời hứa của anh. Thậm chí tôi đã từng phải phá thai chính vì tin những lời hứa đó. Nhưng tình yêu mù quáng, tin người đã khiến tôi lâm vào hoàn cảnh tuyệt vọng như vậy.
Sau thời gian đó, tôi dường như đã mất hoàn toàn niềm tin vào đàn ông - đặc biệt là tình yêu. Mối tình đầu đã đeo bám tôi suốt quãng thời gian sau này.
Giờ đây, tôi đã mạnh mẹ hơn và dần quên đi nỗi đau đó khi dành tất cả thời gian cho công việc mình yêu thích. Và tưởng như tình yêu trong tôi đã tắt thì bất ngờ tôi gặp Minh - đồng nghiệp và cũng là người yêu hiện tại của tôi bây giờ. Anh là một người thành đạt, đứng đắn và cũng nói rất nhiều về tình yêu - gia đình khiến tôi có phần đồng cảm.
(Ảnh minh họa)
Anh được sinh ra trong một gia đình gia giáo với bố là giảng viên đại học, mẹ anh là một bác sĩ, do đó anh cũng sở hữu một phong cách ứng xử rất tuyệt vời và lịch thiệp.
Và chúng tôi đã yêu nhau lúc nào không hay. Tình yêu của anh dành cho tôi rất chân thành và ấm áp. Chúng tôi cũng nói rất nhiều về chuyện sau này, chuyện về ngôi nhà hạnh phúc và những đứa trẻ. Cuối cùng anh cũng đã quyết định đưa tôi về nhà ra mắt gia đình. Tôi rất vui mừng vì điều đó dù có đôi phần lo lắng. Tôi chuẩn bị vô cùng kĩ càng cho lần gặp mặt này quyết tâm phải gây ấn tượng tốt với bố mẹ anh.
(Ảnh minh họa)
Tôi mua quần áo mới, đồ đạc cũng như rất nhiều quà để về biếu bố mẹ cũng như người thân trong gia đình Minh.
Tới nhà người yêu, người đầu tiên tôi gặp là bố anh. Ông chào tôi rất nhẹ nhàng và thân thiện. Mọi người trong gia đình cũng vậy, chỉ có mẹ anh là đang cặm cụi trong bếp để chuẩn bị đồ ăn cho cả gia đình - đặc biệt là khách quý như tôi.
Nhưng khi mẹ anh bước ra ngoài thì tôi dường như chết lặng, không nói nên lời. Bà cũng nhìn tôi đầy ẩn ý. Mẹ anh chính là người biết chuyện tôi bỏ cái thai năm đó, là người chứng kiến đứa con gái hư hỏng này nhẫn tâm giết chết đứa con còn chưa thành hình của mình.
Mẹ anh vẫn chào hỏi tôi rất bình thường dù tôi chắc chắn rằng, bà không thể quên được tôi ngày hôm đó. Bữa ăn diễn ra rất vui vẻ và thoải mái, điều đó khiến tôi cảm thấy ít hỗn loạn hơn lúc đầu. Nhưng khi tôi và mẹ anh cùng dọn dẹp, bà đã nhìn thẳng vào tôi và nói một cách rất ''nhẹ nhàng'':
- Tại sao lại là cô?
Một câu hỏi tưởng chừng như rất nhẹ nhàng đó lại khiến tim tôi tan nát và hối hận tột cùng. Tôi chỉ biết cúi mặt và nói:
- Cháu xin lỗi!
Cả hai dường như vẫn cố gắng kìm nén cảm xúc và cố gắng tránh để mọi người nhận ra. Nhưng ánh mắt của mẹ anh đã không thể thoát khỏi sự chú ý của bố anh, nhưng ông không hề biết nguyên nhân tại sao lại vậy, thậm chí còn nói đùa rằng:
- Sao em cứ nhìn chằm chằm vào cháu nó vậy! Thế sao mà tự nhiên được chứ?
(Ảnh minh họa)
Tôi rất bối rối và chỉ biết cười cho qua chuyện.
Sau bữa tối, mẹ anh đã gọi tôi ra một chỗ riêng và nói chuyện. Bà nói rằng vẫn nhớ như in ngày hôm đó khi bà cố gắng khuyên tôi nên giữ đứa bé lại còn tôi thì một mực không muốn. Sau đó tôi tự đi mua thuốc bỏ thai rồi nhập viện trong tình trạng nguy kịch. Chính mẹ anh là bác sĩ hôm đó đã cứu sống tính mạng của tôi. Mẹ anh nói bà không thể chấp nhận cho con trai lấy một người như tôi. Hãy lẳng lặng mà rời xa con trai bà và bà hứa sẽ giấu kín tất cả...
Tôi cúi đầu xin lỗi và lẳng lặng ra về trong nỗi ô nhục ê chề. Tôi nghỉ làm, cắt đứt mọi liên lạc với anh dù anh đau khổ và tìm mọi cách nói chuyện với tôi. Tôi thực sự không còn mặt mũi nào nhìn anh nữa. Tôi đã lừa dối anh quá nhiều rồi.
(Ảnh minh họa)
Tôi chỉ biết khóc, tự trách bản thân mình ngày trước quá ngu dại. Tôi đã yêu anh rất nhiều, muốn được bên anh và có một gia đình hanh phúc. Nhưng có lẽ đây chính là quả báo mà tôi phải gánh chịu sau những việc tôi làm. Xin lỗi anh, người tôi yêu.
Hạ Tú (Theo Giadinhvietnam.com)