Sau khi đọc xong những chia sẻ Nai lưng kiếm tiền, vợ đi nghỉ mát mang "ốc" về bắt "đổ vỏ" của anh Bình và Chồng tôi "lên giường" với bạn cũ khi đi họp lớp của một độc giả nữ khác, tôi quyết định mang chuyện của tôi lên đây "góp gạo" cùng các bạn.
Tôi thật không hiểu sau ngần ấy năm chung sống, chẳng nhẽ anh vẫn không hiểu tôi? Tôi là người không cần quân tử gì hết, có thù phải trả, anh làm tôi đau một, tôi sẽ làm anh đau hai.
Hay là anh tự tin đến mức nghĩ tôi yêu anh quá nhiều và sẽ tha thứ cho anh, anh sẽ là trường hợp đặc biệt?
Anh ạ, khi anh đọc được những dòng tâm sự này, thì đã quá muộn, vì khi đó, tôi đã vô cùng căm hận anh. Anh có biết vì sao tôi không cần thuê thám tử mà vẫn biết anh... có gái?
Hay là anh tự tin đến mức nghĩ tôi yêu anh quá nhiều và sẽ tha thứ cho anh?
Tình cờ, lúc anh vào nhà tắm, tôi lại đang cần tìm điện thoại của mình vì không nhớ đã vứt nó ở xó nào. Tôi định lấy máy anh nháy sang tìm thì thấy máy anh tắt nguồn. Lúc đầu tôi nghĩ anh sập nguồn thôi, nhưng cái tính đa nghi như Tào Tháo đã giúp tôi, tôi thử nhấn nút nguồn, và máy được khởi động. Có một tin nhắn đến, tôi tò mỏ mở ra xem: “sao anh bảo cuối tuần về quê mà em gọi anh hoài không được, có phải có được em rồi nên anh chán không? Anh không thương em nhiều như anh nói".
Sững sờ vài giây, tôi trấn tĩnh lại, lập tức nhớ đến đêm hôm kia anh nói say quá, ngủ nhà thằng Th.. Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi phải dùng mưu hèn kế bẩn với chồng mình. Tôi không dại mà đi hỏi cánh tay phải của anh, tôi lấy máy anh, nhắn vào số của thằng bạn tốt của anh: "hôm trước ngủ nhà mày tao có để quên sạc pin ở đấy không". Tim tôi đập thình thịch như chính tôi là kẻ vụng trộm. Vài giây sau, tôi đã có kết quả từ chính mồm thằng bạn anh:" thằng điên, mày ngủ nhà tao đâu".
Khi tim tôi vỡ vụn thì lý trí lại vô cùng minh mẫn và nỗi đau như một liều doping cực mạnh giúp tôi tỉnh táo hoàn toàn. Nhanh tay xóa tin nhắn của thằng bạn anh. Tôi quay sang tin nhắn của ả hồ ly kia. Lúc đó tôi vô cùng căm thù anh và ả.
Vẫn lấy số anh gọi cho ả, tôi nói bình tĩnh : "Chào em, chị là bạn thân của H. Khổ quá, hôm nay nó về quê qua nhà chị chơi để quên điện thoại. Thế là chị tắt nguồn hộ nó. Định mai đem trả thì con chị nó bật lên, thấy tin nhắn của em, chị phải gọi cho em ngay không oan ức cho nó thì khổ".
Giá như anh có trí nhớ tốt để nhớ rằng tôi là dược sĩ!
Trái với dự đoán của tôi, cô bé ấy không phải là nhân tình của anh mà cũng chỉ là nạn nhân của anh. Cô bé thực sự rất lễ phép: "Ôi thế ạ, không sao đâu chị". Tôi tiếp: "Em là người yêu H. à? Cái thằng giấu kĩ quá, 30 chưa lấy vợ làm cả nhà nó lo mãi". Cô bé đầu giây bên kia ngoan ngoãn trả lời: "vâng".
Cô bé vẫn hồn nhiên mà không biết rằng tôi thật sự đã sụp đổ. Tôi nói “để chị lấy máy chị gọi nhé, chứ xài hết tiền máy nó, mai nó đập chị chết”, và thế là tôi vô tư nhắn tin với phòng nhì của anh. Trong vai bà bạn thân nhiều chuyện, tôi đã hỏi được hết thông tin cá nhân cũng như tình sử của hai người. Càng biết nhiều tôi càng đau đớn.
Còn cô bé, thật sự em cũng chỉ là một nạn nhân của thằng đàn ông đốn mạt là chồng tôi. Nếu có thì cái lỗi lớn nhất của em chỉ là vô trách nhiệm với tình yêu của mình, khi mà người yêu đã có vợ cũng không biết. Tôi nghĩ, tôi sẽ chỉ phá tan cuộc đời anh thôi, còn cô gái kia tôi tha. Tôi lên kế hoạch trả thù anh cho xả cơn tam bành.
Anh ạ! Chắc hẳn anh phải cảm động lắm khi thấy tôi tiếp tục nâng khăn sửa túi cho anh, thậm chí còn dịu dàng hơn trước. Chắc hẳn anh tự mãn lắm khi nghĩ rằng tôi yêu anh quá nhiều.
Theo đúng kế hoạch, tôi cơm bưng nước rót hầu hạ chăm chút. Nhưng anh nên nhớ, anh đi lừa con gái nhà người ta được thì tôi cũng có thể âm thầm độc ác hủy diệt cả đời anh được. Tôi sẽ lấy đi tất cả của anh. Sự nghiệp, sức khỏe, gia đình, tình yêu, bồ bịch.
Anh thấy mấy hôm nay cơm tôi nấu ngon hơn không? Chắc là có chứ, chỉ thêm vài vị thuốc, từng chút một sẽ làm cho anh trong vòng 1 năm thôi, từ một người đàn ông cao to khỏe mạnh, rất "sung" chuyện ấy, sẽ trở nên ốm yếu hom hem, không con nào thèm. Tiếp đó, tôi sẽ "tính sổ" đến sự nghiệp của anh mà nếu trước đó không có tôi hiến kế thì cái sự nghiệp ấy cũng chỉ như cái giẻ lau rách nát. Sau đó sẽ là tài sản tích lũy của vợ chồng ta. Tôi sẽ không để lại cho anh một thứ gì. Và cuối cùng, tôi sẽ đập tờ đơn ly hôn vào mặt anh.
Giá như anh quan tâm tới cái người vẫn được gọi là vợ anh một chút, chắc hẳn anh sẽ thấy trong mỗi bữa cơm đều sẽ có 1 món tôi không hề đụng đũa. Giá như anh đủ hiểu tôi để biết rằng tôi cái gì có thể bỏ qua, cái gì không. Giá như anh có trí nhớ tốt để nhớ rằng tôi là dược sĩ. Tôi không thể ngừng bản thân mình lại nữa...
Theo Phunutoday.vn