Trước đây chị Tâm nghĩ đàn ông nhát gan chỉ có trong phim hài. Nhưng bây giờ đàn ông nhát gan có ngay trong nhà chị, ăn cơm cùng chị, tối tối ngủ bên cạnh chị, làm bố của các con chị…
Ngẫm lại cái câu "ghét của nào trời trao của ấy", chị thấy oái oăm kinh người. Không biết với ai khác có đúng không, nhưng với chị thì nó đúng từng li từng tí.
Mà cái đúng ám ảnh chị nhất, ấy là chị ghét cay ghét đắng những gã đàn ông hèn nhát. Thế mà chị lại vớ nguyên được một gã chồng nhát chưa từng có.
Nhìn anh Dương có ai nghĩ là một thằng đàn ông gan thỏ đế? Anh to con, cao lớn, bắp tay, bắp chân vạm vỡ, ăn to nói lớn, giọng nói sang sảng. Tính anh lại hài hước "chết người".
Chị nghĩ ai biết làm người khác cười thì ít nhiều cũng thông minh, giỏi giang. “Lúc yêu sao anh ấy ngời ngời đẹp trai, thông minh, hài hước, khó tính như tôi cũng không chê vào đâu được”, chị nhớ lại.
Chị chán nản khi "vớ" phải đúng anh chồng... nhát như thỏ (Ảnh minh họa)
Rồi anh chị lấy nhau. Đám cưới tưng bừng và chị sung sướng ngất ngây trên "chiến thắng" của mình. Bởi ngày đó, anh là đối tượng bủa vây của bao em gái xinh đẹp.
Nhưng niềm hạnh phúc ấy chẳng kéo dài lâu. Lấy nhau về, người ta mới phát hiện ra bao nhiêu ngõ ngách li ti của nhau. Ông chồng to khỏe, giỏi giang, hài hước của chị hóa ra lại là một tên “chết nhát”.
Anh cũng hơi hơi "ghê gớm" nhưng chỉ với chị thôi: "Em để nhà cửa thế này à, bừa quá!", "Cơm nấu nát thế ai ăn được?"...
Một lần hai người đi mua sắm, chứng kiến cảnh chị hàng xóm bị rạch túi ngay trước mặt. Chị Tâm nhìn sang anh, mặt anh trở nên căng thẳng bấm tay chị ra hiệu im lặng mà đi tiếp. Thấy vậy, chị liền tri hô lên, bọn trộm mới chuồn lẹ.
Lần ấy, anh chị cãi nhau kịch liệt vì anh cho rằng vợ "quá dại dột, lỡ bị đâm cho một nhát chết tươi ra đấy thì ai thương cho, có khi họ còn cười cho thối mũi vì tội ngu cơ, thích xía vào chuyện người khác”.
Lần khác đi chợ, chính chị Tâm bị bọn chôm chỉa thọc tay vào túi áo định cướp tiền. Anh Dương đứng ngay cạnh trân trân nhìn vợ, mặt cắt không còn giọt máu. Chị Tâm lúc đó kịp nắm tay thằng móc túi. Rồi chị dẫn kẻ đó lên đồn công an.
Theo chị nói, đấy là chuyện to, còn chưa kể những chuyện bé bé khác...
Chị phát hiện ra chồng thỏ đế như thế trong một lần, bạn chồng mới gọi điện bảo anh xã chị đang giận không thèm nói chuyện cả tuần. Hóa ra anh này "hù" làm anh Dương... ngất xỉu, thế là anh giận.
Chị băn khoăn lắm, chị nghĩ vì vấn đề gì chứ nếu vì chuyện đó mà anh giận thì chẳng đáng. Một lần, chị nấp sau cánh cửa và đột ngột xông ra "òa một cái" khi chồng vừa bước vào, anh Dương lăn đùng ngã ngửa ra đất rồi hờn giận đóng cửa phòng trùm chăn kín người hình như đang khóc lóc.
Chị không tin. Chị lại tiếp tục khiến anh giật mình, nhưng lần nào anh cũng như chết giấc rồi gào loạn nhà. Chỉ vì thế mà vợ chồng chị giận nhau, suốt tuần không ai nói với ai câu nào.
Mỗi lần thấy con gì kêu lạch tạch trên tường, gián bay liệng hay chuột chạy tung tăng trong nhà là anh lại gào rú thảm thiết "vợ ơi!, cứu anh!"
Một lần chị đi chợ về thấy hàng xóm láng giềng bu kín quanh cổng nhà mình, tưởng chuyện gì chị tất tả vào xem. Mọi người có dịp "chiêm ngưỡng" anh Dương vừa gào thét ôm cái cột nhà vừa xua xua cái đũa để đuổi lũ chuột: “Cút cút, có ai không cứu tôi với!”
Chị chỉ thiếu nước độn thổ vì xấu hổ. Chị tâm sự: “Mình là đàn bà mà còn chẳng sợ con nào trong số mấy con đó. Mình chán anh kinh khủng. Hình ảnh anh trong mắt mình bị biến dạng nghiêm trọng. Mình nghĩ nếu nhỡ sau này, nói gở miệng chứ nhỡ có trộm vào nhà thì sao? Anh dâng vợ con, của cải cho trộm ư?”
Bạn đang có những tâm sự, vui, buồn… muốn chia sẻ những bức ảnh đẹp, gửi lời nhắn (một bài hát, lời yêu, một tấm thiệp chúc mừng hay những dòng thơ nhỏ…) tới những người thân yêu của mình. |
TTVN