Sau khi ra trường, tôi quen anh - người là chồng tôi bây giờ. Anh không điển trai nhưng được nhiều người quý mến bởi tính cách dễ gần và quan tâm đến người khác. Chính sự chân thật và trái tim ấm áp của anh đã khiến tôi rung động.
Khi yêu nhau được gần một năm, anh có gợi ý chuyện muốn vượt quá giới hạn. Nhưng khi đó, tôi kiên quyết từ chối. Về sau, tôi không thấy anh nhắc lại chuyện này một lần nào nữa. Tình yêu của chúng tôi dừng lại ở những cái ôm và nụ hôn ngọt ngào.
Để đến được với nhau, tôi và anh cũng gặp chút khó khăn từ phía gia đình. Bố mẹ không muốn tôi lấy anh vì khoảng cách địa lý. Hơn nữa, nhà tôi chỉ có hai chị em. Mẹ tôi sợ con gái lấy chồng xa sẽ khổ. Nhưng khi cố gắng thuyết phục, gia đình tôi cũng đồng ý.
Trước khi lên xe hoa, hai mẹ con tôi cũng nói chuyện với nhau rất nhiều. Mẹ tôi cũng dặn dò con gái về cách để đối mặt với những "sự cố không mong muốn" trong đêm tân hôn. Tôi cũng lên mạng tìm hiểu thêm để không mắc sai lầm trong đêm quan trọng này.
Ngày lên xe hoa, hai mẹ con tôi ôm nhau khóc hết nước mắt. Còn bố tôi quay mặt đi chỗ khác cố giấu sự xúc động. Lúc đó, tôi có cảm giác như mình sắp mất đi thứ gì quan trọng lắm. Giống như con chim đã trưởng thành có thể tự bay nhảy nhưng vẫn còn luyến tiếc chiếc tổ đã nuôi nó khôn lớn. Đối với tôi, khi đã có gia đình thì bố mẹ vẫn sẽ mãi là "chốn đi về" mỗi khi đau buồn hay bế tắc.
Khi về nhà chồng, vì say xe và chuẩn bị cho đám cưới mấy ngày nay nên tôi có hơi mệt. Bố mẹ chồng cũng rất tâm lý khi bảo tôi lên giường ngủ sớm. Lúc tắm xong, tôi chỉ muốn ngủ một giấc luôn đến sáng. Nhưng rồi giọng nói ngọt ngào của chồng bên tai khiến tôi tỉnh giấc: "Vợ ơi, dậy để tân hôn nào". Dù rất mệt nhưng nhìn điệu bộ ngô ngố của chồng lúc ấy nên tôi đồng ý. Chúng tôi hòa vào nhau để tận hưởng những khoảnh khắc ngọt ngào trong đêm tâm hôn. Nhưng sau phút "cao trào", chồng tôi có biểu hiện lạ. Người anh lạnh toát, co giật, vã mồ hôi như tắm.
Sau khi chồng ra viện, chúng tôi đã có một đêm gần gũi trọn vẹn (Ảnh minh họa)
Thấy chồng có biểu hiện của bệnh thượng mã phong, tôi đã vô cùng hoảng hốt. Nhưng tôi biết người duy nhất có thể cứu chồng trong lúc này là mình. Tôi để chồng nằm yên trên người mình. Tôi cố với tay đến ngăn kéo lấy chiếc trâm mẹ đã bỏ vào hành lý trước khi lên xe hoa để phòng tình huống xấu có thể xảy ra. Tôi dùng chiếc trâm đâm mạnh vào xương cụt của chồng. Đồng thời, tôi dùng đầu ngón tay ấn mạnh vào huyệt nhân trung ở điểm giữa từ gốc mũi đến môi trên, để giúp tri giác của anh phục hồi, kết hợp làm hô hấp nhân tạo nhằm kích thích hô hấp. Sau đó, tôi mới gọi điện thoại để đưa chồng vào bệnh viện. Nhờ tỉnh táo sơ cứu mà tôi đã giúp chồng thoát khỏi bàn tay của tử thần. Sau khi chồng khỏe mạnh ra viện, chúng tôi đã có một đêm gần gũi trọn vẹn. Đến giờ, tôi đã có hai thiên thần nhỏ đáng yêu và một gia đình hạnh phúc.
>> Click để xem thêm: Đêm tân hôn của chồng yếu sinh lý và vợ nhu cầu cao
Vi Vi (Theo Giadinhvietnam.com)