Tôi là độc giả thường xuyên của chuyên mục tâm sự này. Chưa bao giờ tôi nghĩ mình sẽ viết câu chuyện của mình để tìm một nguồn chia sẻ nếu như hôm nay không đọc bài "Ứa nước mắt với món quà muộn từ vợ".
Cuộc hôn nhân của anh Nam đã trải qua 15 năm mà vẫn hạnh phúc quá. Còn vợ chồng tôi mới bước vào hôn nhân nhưng tôi đã có những nỗi niềm không thể chia sẻ với ai. Cũng bởi vì mọi người nghĩ, tôi quá sướng nên tôi không thể nói ra những gì trong lòng mình. Tôi cứ tự an ủi mình mọi việc rồi sẽ ổn thôi. Nhưng càng ngày mọi chuyện không được như vậy nữa. Tôi cần sự chia sẻ mà không thể nói với ai.
Tôi sinh ra và lớn lên ở Hà Nội. Phải nói mảnh đất này đã gắn bó cùng tôi 30 năm nay. Vì thế dù có đi đâu thì chỉ qua 1 ngày tôi đã nhớ về nơi này một cách da diết. Nó không chỉ là nỗi nhớ về gia đình, nhớ về ngôi nhà bố mẹ tôi đang sống mà còn nhớ về một Hà Nội đầy kỷ niệm nơi tôi sinh ra và lớn lên. Nói như vậy để mọi người hiểu tôi yêu quý mảnh đất này đến mức nào.
Hai vợ chồng tôi phải sống ở nhà ngoại nên ai cũng bảo tôi sướng vì lấy chồng
mà không phải làm dâu (Ảnh minh họa)
Tôi gặp và yêu anh, chồng tôi bây giờ khi vào đại học năm thứ nhất. Anh không phải và cũng không sống ở Hà Nội cho đến lúc ra học ở đây. Mối tình sinh viên đẹp với bao giận hờn trôi qua 4 năm học, trôi qua thêm 2 năm ra trường đi làm của chúng tôi đã kết thúc bằng 1 đám cưới với sự chúc phúc của thầy cô và bạn bè.
Nhưng để đến được với đám cưới đó, tôi cũng phải vượt qua nhiều khó khăn. Bố mẹ tôi thì không chê anh điểm gì cả, chỉ chê cái là anh chưa có nhà ở đây. Họ phân tích, cấm đoán tình yêu của tôi. Tôi hiểu họ lo lắng những gì. Nếu sau này tôi có con gái chắc tôi cũng lo xa như vậy.
Mọi người nói tôi lấy anh rồi có chắc sẽ tiếp tục sống ở đây không? Nhiều người ở quê ra học muốn bám trụ trên này còn khó khăn. Tôi có sẵn các điều kiện rồi tại sao lại muốn lấy anh và về quê mà sống? Điều kiện ở quê làm sao bằng trên đây được.
Mọi người nói tôi hiểu hết nhưng lúc đó chỉ có tình yêu, tôi không nghĩ thêm được gì cả. Thêm nữa anh đã hứa với tôi sẽ làm tất cả để sống và làm việc ở đây. Và tôi tin anh. Tôi tìm cách thuyết phục bố mẹ mình, anh có chí thì rồi mọi thứ sẽ ổn định. Vì thấy con gái ương bướng nên bố mẹ tôi cũng đành gật đầu.
Từ phía gia đình anh cũng có những trở ngại. Bố mẹ anh chỉ có anh là con trai, trên thì có chị gái. Mẹ anh luôn muốn và đã tìm kiếm cho anh 1 công việc ổn định ở quê. Mọi người bên nhà anh cũng khuyên nhủ anh về vì bố mẹ chỉ có mình anh là con trai.
Năm đó chúng tôi vừa tốt nghiệp, đã suýt chia tay nhau vì như thế. Tôi hiểu cảm giác của mẹ chồng tôi. Nếu con trai tôi nuôi lớn sau bao nhiêu năm mà không muốn về sống với mình tôi sẽ buồn như thế nào. Năm đó chúng tôi ôm nhau mà khóc trong sự chia tay nhưng cuối cùng tình yêu lại khiến chúng tôi mờ mắt.
Chúng tôi tự dối gạt nhau rằng cứ sống ở trên này, bố mẹ chồng ở dưới quê lúc về già rồi thì phải theo con cháu. Thêm nữa trên này điều kiện khám chữa bệnh cũng tốt hơn. Nếu đón được bố mẹ lên trên này sống cùng thì không phải suy nghĩ nhiều nữa. Vậy nên yêu thêm 2 năm nữa chúng tôi tiến đến hôn nhân.
Nhưng kết hôn rồi mới thấy cuộc sống nó phức tạp hơn những gì tôi có thể lường trước. Vì mới cưới nên vợ chồng còn khó khăn, chuyện mua nhà chắc còn phải phấn đấu nhiều. Tạm thời hai vợ chồng tôi phải sống ở nhà ngoại nên ai cũng bảo tôi sướng vì lấy chồng mà không phải làm dâu.
Nhưng mọi người không biết được những áp lực tâm lý mà tôi phải chịu. Bố mẹ chồng tôi nói rằng dù chúng tôi có nhà cũng sẽ không lên ở cùng vợ chồng tôi vì không quen cuộc sống trên này. Điều này khiến tôi khổ tâm vô cùng vì tôi mà chồng tôi không thể chăm sóc bố mẹ lúc về già.
Dạo gần đây bố mẹ chồng tôi còn hay đau yếu. Có đêm đi cấp cứu cũng chỉ có chị chồng lấy chồng ở cùng quê đưa đi. Họ gọi anh về trong đêm làm tôi thấy thương anh vô cùng. Thêm nữa kinh tế suy thoái, công việc của anh không thuận lợi nên tôi biết anh đã tính đến chuyện về quê. Như vậy, anh vừa chăm sóc được bố mẹ, vừa không phải lo vấn đề nhà cửa.
Nếu anh về quê, để được gần chồng tôi cũng phải về với anh. Nhưng bản tính ích kỷ của tôi lại trỗi dậy. Tôi nghĩ đến bố mẹ tôi, đến bạn bè thân thiết của tôi. Họ đã nói với tôi viễn cảnh khi lấy anh nhưng tôi đều gạt hết để đi theo tiếng gọi của tình yêu. Bây giờ nếu biết tôi theo anh về quê sống, tôi sẽ phải nghe những câu kiểu như "đã bảo rồi mà", "người ta muốn ở lại không được mày lại muốn về quê".
Thêm nữa thực trong thâm tâm tôi không muốn về chút nào cả. Không phải vì tôi không muốn ở cùng bố mẹ chồng. Khi đã rơi vào hoàn cảnh này tôi còn ước vợ chồng có căn nhà để đón được bố mẹ lên sống cùng cho đỡ khỏi lăn tăn suy nghĩ khi con cháu ở xa. Mà nguyên nhân thực sự là tôi không thể xa Hà Nội để đến sống ở một nơi khác.
Tôi có thể thích đi đó đi đây du lịch nhưng bảo tôi sống ở đó thì tôi không làm được. Về quê sống ngoài chồng và gia đình nhà chồng tôi không có gì nữa cả. Không người thân, không bạn bè, không kỷ niệm, không tiện nghi như ở thành phố, không còn là chính mình. Tôi cảm thấy bơ vơ nếu phải về đấy sống.
Thêm nữa bản năng tự bảo vệ mình trong tôi còn nhắc tôi rằng: liệu 10 năm nữa, 20 năm nữa chồng có còn chung thuỷ với mình không? Nếu theo chồng về quê mà đến lúc xảy ra chuyện đấy mình phải làm sao?
Tôi thì không thể chấp nhận tha thứ rồi. Nhưng gia đình anh thì vẫn luôn coi anh là con dù có anh có làm gì. Lúc đó nếu chia tay tôi phải rời khỏi nhà chồng và lại lên trên này lập nghiệp làm lại từ đầu ư? Tôi lại nghỉ việc ở quê và tìm việc trên này thì làm sao đủ độc lập về tài chính để dành quyền nuôi con? Khi phụ nữ ly hôn rồi thì con cái là tài sản lớn nhất. Tôi không muốn ra đi tay trắng.
Tôi không phải là người khéo ăn khéo nói nhưng tôi luôn sống thật tâm mình. Có thể tôi nói ra vài lời mà chẳng có ý gì cả đâu nhưng với bố mẹ anh và họ hàng anh ở quê thì hay suy diễn ra những điều xấu hơn. Nên chắc chắn về quê sống tôi sẽ bị xét nét và không được lòng ai cả.
Khi tôi ngồi viết những dòng này thì chồng tôi lại đang trên đường về quê vì bố mẹ chồng tôi ốm
phải nhập viện. Còn bản thân tôi thì đang có những cơn đau chuyển dạ giả (Ảnh minh họa)
Hiện nay tôi thấy thương chồng vô cùng vì lấy tôi mà phải khổ. Và tôi cứ luôn suy nghĩ giá như ngày ấy dứt khoát chia tay có khi bây giờ anh không khổ như vậy. Anh đã có công việc ổn định ở quê, không phải lo chuyện nhà cửa và chăm sóc được bố mẹ lúc đau ốm. Bố mẹ chồng tôi thì được gần con gần cháu, có người con dâu lúc nào cũng ở bên đỡ đần.
Khi tôi ngồi viết những dòng này thì chồng tôi lại đang trên đường về quê vì bố mẹ chồng tôi ốm phải nhập viện. Còn bản thân tôi thì đang có những cơn đau chuyển dạ giả chuẩn bị chào đón đứa con bé nhỏ sắp ra đời.
Chỉ còn khoảng 10 ngày nữa là tôi sinh. Không biết con tôi có oán trách người mẹ ích kỷ này không vì nó không được ở gần bố?! Tôi cảm thấy bế tắc và gần như bị trầm cảm vì không thể chia sẻ cùng ai. Mong mục Tâm sự hãy đăng bài của tôi để tôi có được những lời khuyên chân thành. Tôi xin cám ơn!
Theo Afamily.vn