Tôi tự hỏi, có người phụ nữ nào phải chịu đựng nỗi nhục nhã, ê chề như tôi đang chịu đựng. Chúng tôi yêu nhau đã 5 năm. Tình cảm sâu đậm, bền chặt. Sinh nhật tôi vào tháng 5 vừa qua cũng là ngày chúng tôi nên duyên vợ chồng. Cứ ngỡ đó sẽ là giây phút hạnh phúc nhất trong đời, ai ngờ, nỗi bất hạnh lại ập đến với tôi bất ngờ và đột ngột tới vậy.
Khi đang đứng đón khách, tôi nhận ra Hoa – tình địch bấy lâu của mình khệ nệ vác bụng bầu đi tới. Trông cô ta tiêu điều, xanh xao hơn nhiều so với năm ngoái tôi còn gặp.
"Ngày cưới với tôi chẳng khác gì ngày tận thế". Ảnh minh họa.
Biết tôi và Quân yêu nhau thắm thiết từ thời còn sinh viên, nhưng Hoa vẫn dai như đỉa đói. Cô ta và tôi là bạn cùng lớp. Còn ông xã tôi học khác khoa. Suốt 5 năm qua, Hoa “mặt dày” xen vào mối quan hệ yêu đương của chúng tôi. Quân thì vô tư nghĩ rằng, cô ta đơn thuần là một bạn học nhiệt tình, xông xáo, nên đối xử rất tử tế. Nhiều lần, tôi phát cáu với anh vì tính cách dễ dãi ấy. Quân không hiểu được rằng, trước mặt hai chúng tôi, Hoa luôn tỏ ra dễ thương, nhí nhảnh như cô bé mới lớn, cần được yêu thương, chiều chuộng. Nhưng sau lưng anh, cô ta lộ rõ là một ả đàn bà nanh nọc, lắm mưu mô. Có lần, sau buổi “bám càng” chúng tôi đi dã ngoại cuối tuần, Hoa gọi điện đe dọa tôi: “Cô đừng tưởng anh Quân đối với cô là thật. Tôi sẽ bắt cô nếm thử cảm giác ê chề vì tình yêu!”.
Tất nhiên, Quân không tin những gì tôi thuật lại. Anh chỉ chép miệng than thở: “Phụ nữ bọn em phiền phức quá! Cứ vô tư mà sống. Quan trọng là chồng em không phải loại lăng nhăng”. Từ hồi còn yêu, chúng tôi đã xưng hô “vợ - chồng” cho thân mật.
Dù khó chịu với Hoa, nhưng mỗi lần thấy Quân kiên định như vậy, tôi lại thấy vững lòng. Vậy là bao nhiêu nghi ngờ, lo lắng đều tiêu tan.
Ngày cưới, tôi kiên quyết không mời cô ta tới dự. Thật bất ngờ là ông xã cũng ủng hộ nhiệt tình quyết định ấy của tôi. Nhưng buổi lễ chưa kịp tiến hành thì đã thấy Hoa mò đến. Mới đầu, tôi không nhận ra vì ả khác trước quá nhiều. Lại thêm cái bụng lùm lùm càng khiến tôi thấy lạ. Lẽ nào chỉ mới độ nửa năm không gặp, Hoa đã lấy chồng và sắp sinh con? Điều đó là không thể, vì cô ta từng “dằn mặt” tôi, rằng sẽ theo đuổi tới cùng để có được Quân.
“Tôi đang có thai với chồng cô. Đứa bé được gần 5 tháng rồi. Tôi đưa con tới nhận cha nó”, cô ta ghé sát vào tôi, rít răng đe dọa. Tâm trạng tôi đang hoang mang, rối bời trước sự xuất hiện bất ngờ của tình địch, giờ càng thêm hoảng loạn vì nghe được những lời như “sét đánh ngang tai”.
"Nghe tin chồng phản bội mình ngay trong ngày cưới, tôi đã chết lặng"
Ảnh minh họa.
Khách khứa đã đến đông đủ, buổi lễ sắp bắt đầu, phòng tân hôn cũng trang hoàng đâu vào đấy, ai ngờ, cô ta lại lần nữa phá ngang cuộc đời tôi. Vậy là bất chấp lễ nghi phép tắc, chẳng màng tới sự có mặt của bố mẹ hai bên, tôi gào lên la hét, lôi xềnh xệch cô ta tới chỗ chồng mình. Lúc này, Quân đang rôm rả tiếp chuyện mấy đồng nghiệp của anh. Trông thấy tôi nước mắt lã chã, đứng bên là Hoa vênh vênh đắc ý, ông xã tôi tái mặt. Khách khứa cũng tản dần ra, để ba chúng tôi mặt đối mặt. Quân lên tiếng trước: “Có chuyện gì vậy?”. Hoa liền tiếp lời: “Chẳng có gì, tôi mang con đến cho anh nhận đây! Anh đừng giở trò đốn mạt với tôi. Chúng ta thừa biết đứa trẻ trong bụng tôi là giọt máu của ai mà”.
Chứng kiến thái độ lúng túng của chồng, lại thêm vẻ dương dương tự đắc của Hoa, tôi càng suy sụp. Rõ ràng giữa họ có chuyện mờ ám, chứ không hề trong sáng, vô tư như Quân vẫn lừa gạt tôi bấy lâu. Hóa ra, chồng tôi không hề toàn tâm toàn ý với vợ. Anh ta chơi trò “bắt cá hai tay”, đùa giỡn tình cảm của tôi suốt 5 năm trời. Với Quân, Hoa là cơn gió lạ, đem đến cho anh cảm xúc phiêu lưu. Rốt cuộc, Quân vẫn quyết định gắn bó trọn đời với tôi và rời xa Hoa vì tình yêu anh dành cho tôi sâu sắc hơn. Nhưng ả đàn bà gian xảo ấy đã ép anh phải “lên giường” trước khi kết thúc mối quan hệ “chim chuột” giữa họ. Và kết quả của lần vụng trộm ấy chính là đứa trẻ đang lớn lên từng ngày trong bụng cô ta – theo như những gì Hoa khẳng định. Nhưng ông xã tôi thì một mực phủ nhận: “Em phải tin anh. Cô ta lang chạ với những thằng nào, sao anh biết được. Đừng dại mà nghe lời bậy bạ ấy, cô ta định trói chân anh thôi”.
Tôi chẳng quan tâm chồng mình biện minh những gì, chỉ đơn giản là mất hết niềm tin vào chồng. Đương nhiên, buổi lễ không diễn ra như kế hoạch đã định, tôi bỏ về nhà ngay sau đó, mặc cho khách khứa vẫn ồn ào bàn tán, mặc cho đôi “gian phu, dâm phụ” đôi co tranh cãi với nhau.
Dù chưa chính thức tiến hành hôn lễ, nhưng chúng tôi đã đăng ký kết hôn và là vợ chồng hợp pháp. Nhưng suốt từ sau sự cố ê chề ấy, tôi không thèm liên lạc với Quân, cũng chẳng một lần bước chân vào nhà chồng. Tôi bỏ đi hơn một tháng, chẳng quan tâm mọi người nghĩ gì, bàn tán gì về mình. Giờ thì tôi trở nên thờ ơ, lãnh cảm với đời. Tôi về chào bố mẹ rồi dọn ra ở riêng, thuê một căn phòng nhỏ để sống với thế giới của riêng mình. Quân vẫn cố gắng liên lạc với tôi, lúc thì gọi điện, lúc nhắn tin, nhưng tôi không nghe, cũng chẳng trả lời tin nhắn. Tôi chỉ băn khoăn một điều, tình địch của mình và đứa trẻ vô tội kia giờ ra sao? Liệu sinh linh bé bỏng ấy có thực sự là giọt máu của chồng mình? Và mẹ con họ liệu có được Quân đón nhận?.
Lời bàn
Bạn phải đối mặt với nỗi đau bị chồng “cắm sừng” ngay trong ngày cưới, đó là tấn bi kịch lớn mà không phải ai cũng đủ sức chịu đựng. Hụt hẫng, thất vọng và mất hết niềm tin vào chồng… là những cảm xúc hoàn toàn tự nhiên ở người phụ nữ sau khi biết chồng “gây họa”. Tuy nhiên, bạn cũng nên bình tĩnh và vững vàng hơn để giải quyết mọi việc. Không thể kéo dài thêm tình trạng dở dang như hiện nay, càng không thể trốn tránh sự thực. Về mặt pháp lý, hai người đã là vợ chồng. Bạn nên một lần đối diện với Quân để làm sáng tỏ mọi nghi ngờ. Hãy cho anh ta một cơ hội được nói thật. Tới giờ, bạn vẫn chưa biết đứa trẻ thực chất có phải là con của chồng mình hay không, hay sự cố trong ngày cưới chỉ là một màn kịch mà Hoa đã dựng lên để phá bĩnh hai người? Và quan trọng là, bạn có còn dành tình yêu cho Quân và sẵn sàng chấp nhận quá khứ không sạch sẽ của anh ta để tiếp tục chung sống? Nếu tình cảm đã cạn kiệt, nếu bạn không đủ lòng vị tha, bao dung để đón nhận “kẻ lầm lỡ”, thì dù đứa trẻ không phải là máu mủ của Quân, bạn cũng nên dứt khoát nói lời chia tay và giải quyết các thủ tục pháp lý để giải phóng cho cả hai người.
Bạn đang có những tâm sự, vui, buồn… muốn chia sẻ những bức ảnh đẹp, gửi lời nhắn (một bài hát, lời yêu, một tấm thiệp chúc mừng hay những dòng thơ nhỏ…) tới những người thân yêu của mình. |
Đất Việt