Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình có hoàn cảnh “thường thường bậc trung”. Ba tôi là công nhân đã về nghỉ hưu, còn mẹ tôi buôn bán rau cỏ lặt vặt ở chợ. Tuy nhiên, vài năm trở lại đây, do bệnh đau lưng tái phát, mẹ không đi chợ sớm và nâng vác các gánh hàng được nên mẹ đi thu mua đồng nát.
Tôi chưa bao giờ có suy nghĩ “miệt thị” hay "xem thường" nghề nghiệp của mẹ đang làm, bởi dù không kiếm được nhiều tiền nhưng đó là công việc chân chính và mang lại niềm vui cho mẹ tôi. Tôi biết, để nuôi nấng 3 chị em tôi ăn học nên người, bố mẹ đã phải rất cố gắng và xoay đủ mọi nghề mưu sinh.
Bản thân tôi được mọi người nhận xét là có sắc vóc, lại thông minh, khéo léo nên ngay từ hồi Đại học đã có rất nhiều chàng trai theo đuổi. Tuy nhiên, thời điểm đó, tôi quyết tâm tập trung học hành thật tốt để sau này ra trường giúp đỡ lại bố mẹ. Tôi học khá tốt, hầu như kì nào cũng có học bổng. Số tiền học bổng hàng tháng, tôi thường để mua sắm sách vở học thêm và quần áo cho các em.
Sau khi ra trường, tôi xin được công việc có thu nhập khá tốt tại một công ty liên doanh với nước ngoài. Mẹ tôi cũng đã già đi rất nhiều. Tôi động viên mẹ không phải đi mua đồng nát, sắt vụn nữa, bởi giờ tôi có thể lo được cho các em rồi, nhưng mẹ không chịu. Mẹ bảo cứ quanh quẩn ở nhà với cái bếp, mẹ thấy tù túng lắm. Mẹ muốn tranh thủ kiếm thêm thu nhập, và hơn nữa là ra ngoài vận động cho khỏe người.
Bao năm rồi vẫn chiếc xe đạp cũ ấy, mẹ vẫn bươn chải trên từng con phố, từng ngõ nhỏ với tiếng rao quen thuộc: “Ai có đồng nát, sắt vụn, giấy báo… bán đi…”
Sau khi vào làm việc tại công ty, tôi cũng có khá nhiều đồng nghiệp nam để ý và thường xuyên nhắn tin làm quen. Nhưng tôi vẫn chưa cảm thấy rung động trước ai.
Một thời gian sau, tôi được chính thức chuyển về phòng dự án với những anh chị dày dặn kinh nghiệm tại công ty. Cũng ở đây, cùng một lúc cho cả hai anh chàng đều tỏ ra quan tâm và quý mến tôi. Sau một thời gian nói chuyện, cả anh An và anh Thành đã “thể hiện” sự cảm mến, ngỏ lời yêu và cùng "theo đuổi" tôi.
Thực sự là tôi rất bất ngờ, bởi cả hai anh ấy đều là những nhân viên xuất sắc của công ty, có ngoại hình, có đam mê và cống hiến hết mình cho công việc. Hoàn cảnh gia đình thì tôi cũng không “đào sâu” tìm hiểu, bởi tôi đã xác định ngay từ đầu – cuộc sống giàu – nghèo, sướng – khổ đều là do bản thân mình quyết định và cố gắng mà có hết, chứ chẳng thể trông chờ vào gia đình hay những tài sản thừa kế được để lại.
(Ảnh minh họa)
Các chị đồng nghiệp ở công ty hình như cũng biết chuyện nên thi thoảng lại trêu, bảo tôi có số đào hoa – nhận lời yêu chàng nào cũng tuyệt cả.
Bản thân tôi thì cảm thấy cần để có thời gian tìm hiểu nhiều hơn thì mới xác định được rõ tình cảm của mình. Cho đến một ngày, tôi đã nhận thấy…
Một ngày nọ, khi phòng chúng tôi đang đi trên đường đến nhà hàng dự tiệc cưới của chị cùng công ty. Do khoảng cách khá gần nên chúng tôi đi xe máy, hôm đó anh Hưng nghỉ nên mọi người “hùa” theo và bảo tôi ngồi sau xe anh An.
Đang đi, bỗng tôi thấy mẹ đi phía trước, tôi liền bảo anh đi chậm lại để chào mẹ.
Mẹ gỡ chiếc nón ra và vẫy vẫy theo chúng tôi. Tôi bỗng thấy mặt anh có vẻ hơi tái đi, anh chỉ gật đầu và khẽ nói: “Bác ạ”.
Trên quãng đường còn lại, anh chỉ hỏi tôi đúng một câu: “Tại sao em lại để mẹ em làm nghề đó chứ?”
Tôi liền đáp lại: “Dạ, em cũng có nói vất vả nhưng mẹ em nói ngày nào bận thì nghỉ chứ không phải lúc nào cũng đi. Hơn nữa, mẹ chỉ đi quanh quanh gần nhà…"
(Ảnh minh họa)
- À, không phải thế, mà là làm nghề đó chẳng vinh dự gì cả, nhỡ đi đâu gặp ai thì ngại lắm. Thiếu gì nghề để làm mà phải chọn nghề đó chứ?
Nghe xong, tôi nghĩ bụng thật may mình chưa nhận lời yêu anh, có lẽ anh quá quan trọng công việc và sự hư danh bên ngoài. Vậy còn anh Thành, liệu anh ấy thế nào đây? Tôi hi vọng ấn tượng tốt của tôi về anh sẽ không bị tan biến như vậy.
Một ngày, thật may khi tôi và anh có việc ra ngoài gặp khách hàng. Trời nắng, anh bảo tôi dừng lại ở quán nước mía ven đường uống ly nước rồi mới đi. Đang uống nước, tôi bỗng gặp mẹ đang mua bìa carton của cô quán nước đối diện.
(Ảnh minh họa)
Thấy tôi nhìn theo, anh hỏi: “Người quen của em à?”
- Dạ, mẹ em đấy ạ.
- Ồ thế à. Vậy để anh bảo mẹ sang đây ngồi uống nước cho mát nhé.
Nói đoạn, anh chạy sang đó luôn, một tay chằng lại thùng hàng cho mẹ cẩn thận, một tay dựng chiếc xe đạp của mẹ gọn lại bên đường. Nhìn khuôn mặt anh niềm nở và thân thiện với mẹ, trong lòng tôi cũng thấy vui lây.
Một năm sau, tôi và anh giờ đã là vợ chồng. Còn anh An thì đã chuyển sang công ty đối thủ của chúng tôi – bởi mức lương cao và chế độ hấp dẫn hơn, nhưng sang đó lại liên tục gặp mâu thuẫn với khách hàng.
Thi thoảng, tôi vẫn đùa và nhắc lại đầy tự hào với anh rằng, thật may ngày đó, có một tình huống gặp gỡ mẹ như vậy mà tôi đã chọn đúng người để đồng hành đến suốt cuộc đời, đã không “lấy nhầm chồng”. Còn bố mẹ tôi, vẫn luôn hạnh phúc và tự hào khi con gái có được cuộc sống vui vẻ, đầm ấm bên người chồng rất mực thương yêu vợ con.
D.H (Theo Giadinhvietnam.com)