Nếu không giữ gìn cái quý giá nhất của mình, thì sau này người chịu thiệt chính là các bạn đấy. Mình được lĩnh hội rồi, giờ cuộc sống mình chẳng khác gì địa ngục.
Đầu năm 2 đại học, sau khi đi họp đồng hương thì mình có quen một bạn nam cùng khóa. Nói thế nào nhỉ…Chắc mọi người cũng biết kiểu tình yêu sét đánh đúng không? Mình với bạn ấy nói chuyện hợp kinh khủng, thế nên sau khi quen 1 tháng thì chính thức yêu nhau.
Quả thật quãng thời gian yêu bạn ấy rất hạnh phúc, cuộc sống của mình khi ấy chỉ xoay quanh giảng đường và bạn ấy mà thôi. Mình yêu tất cả mọi thứ thuộc về bạn ấy, vậy nên mình luôn tự nhủ rằng mình sẽ lấy người con trai này làm chồng. Rồi chuyện gì đến cũng phải đến, mình và bạn ấy đi quá giới hạn với nhau. Bọn mình càng hạnh phúc thêm. Thế nhưng một năm, rồi hai năm, bọn mình mâu thuẫn ngày càng nhiều, mà hầu như là do lỗi của mình.
Thế rồi bạn ấy nói lời chia tay, mình thì vẫn còn yêu bạn ấy nhiều lắm nên làm mọi cách để níu kéo, nhưng không được gì, chỉ nhận thêm sự chán ghét từ phía bạn ấy. Sau khi chia tay, mình phát hiện ra có em bé, có lẽ do lòng tự trọng cao không muốn bị thương hại, mình quyết định giữ lại mà không nói gì với bạn ấy.
Nhưng chưa được bao lâu, thì mình bị đau bụng, nhập viện, bác sĩ nói mình chửa ngoài tử cung, phải phẫu thuật. Bạn ấy biết tin tới thăm mình, chỉ khóc và trách mình không nói cho bạn ấy biết, trách mình khiến cho bạn ấy cảm thấy dằn vặt, tội lỗi. Rồi, bạn ấy đi…Cùng lúc mất cả em bé, mất cả bạn ấy, mình suy sụp đến tột độ, nhiều đêm nằm mơ thấy em bé, bật dậy khóc nức nở. Mình lại chạy đến phòng bạn ấy, mong lại được bạn ấy vỗ về, được ôm, được bạn ấy lau nước mắt và nói mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Nhưng không, lần nào cũng vậy, cũng chỉ là sự xua đuổi lạnh lùng. Mình nhận ra rằng mình phải tự vượt qua chuyện này. Mình đóng cửa trái tim, không mở lòng với bất kỳ ai nữa. Rồi mình ra trường, về quê làm việc tại một công ty nhỏ, và mình gặp anh, chồng mình hiện tại.
Nhưng có lẽ do vết thương lòng khi xưa quá sâu sắc, mình không muốn mở lòng với anh. Vậy mà anh cứ lặng lẽ, dịu dàng ở bên cạnh mình, quan tâm mình, mặc mình xua đuổi. Sau bao nhiêu năm, lần đầu tiên mình mới lại được cảm nhận cái cảm giác được nâng niu, được trân trọng. Mình kể cho anh nghe chuyện quá khứ của mình, anh không những không trách mình mà còn thương mình hơn, và mình hoàn toàn đổ gục trước anh.
Mình lại yêu, lại hạnh phúc trở lại. Chúng mình làm đám cưới, một năm đầu tiên đúng là như trong mơ. Nhưng không lâu sau tai họa ập xuống, mình khó có em bé, do di chứng phẫu thuật của ngày xưa. Anh không còn dịu dàng nữa. Anh say nhiều hơn, trong một lần say, anh to tiếng với mình, mình không ngờ rằng anh đem chuyện quá khứ ra đay nghiến. Mình nghĩ là do mình sai nên mình nhẫn nhịn, một lần, rồi hai lần, ba lần, hình như anh quen hay sao ấy. Giờ mỗi lần bực tức chuyện con cái là anh lôi quá khứ của mình ra đay nghiến, đến khi bình tĩnh lại hối hận rồi xin mình tha thứ. Cứ như vậy anh giết mình dần dần, mình sắp không chịu nổi nữa rồi.
Cứ mỗi lần say, chồng lại lôi chuyện quá khứ ra đay nghiến (Ảnh minh họa)
Hôm nay, khi ngồi đây gõ những dòng này, mình đã quyết định viết đơn ly hôn, có lẽ mình phải tự giải thoát cho bản thân, và giải thoát cho anh nữa, lại một lần nữa quyết định không mở lòng thêm với ai nữa.
Các bạn gái à, nếu có thể, hãy cố gắng giữ gìn bản thân mình đến cùng, bởi vì con người vốn ích kỷ, mà xã hội phương Đông từ xưa đến nay đã có những định kiến nhất định. Không có người đàn ông nào chấp nhận chuyện vợ mình không còn trong trắng trước khi đến với mình đâu.
Mình muốn nhắn nhủ với các bạn đôi điều: Hãy yêu thương, trân trọng lấy người con gái đang ở bên cạnh bạn, giữ gìn cho cô ấy, còn nếu không thể giữ gìn được, thì hãy có trách nhiệm đến cùng, đừng để thêm bất cứ người con gái nào phải rơi vào hoàn cảnh như mình.
Thanh Tú (TH) (Theo Giadinhvietnam.com)