Tôi không hợp cái việc ấy. Tôi vốn thích mỗi sáng dậy thật sớm nhưng sẽ chạy vài vòng bằng đôi giày thể thao quen thuộc và hít khí trời, cảm nhận một ngày mới thật yên bình. Sau đó, về nhà và tắm một cái thật mát mẻ, dễ chịu rồi mặc đồ, đi làm. Rảnh rang, tôi còn có thể trang điểm, ăn vận đẹp và còn có thời gian để chọn xem hôm nay mình mặc bộ váy nào sẽ đẹp.
Chứ tôi không hợp với việc tất ba tất bật đưa các thứ vào tủ lạnh rồi nhanh lên nhà rửa tay, rửa chân, chưa kịp tắm táp. Rồi lại vội vàng thay bừa bộ đồ vơ trong tủ, thậm chí là lục tung cả lên để mặc đi làm không muộn giờ chấm vân tay. Việc ấy thật sự quá khó với tôi.
Mỗi sáng chủ nhật, tôi thích được ngủ nướng bù cho một tuần làm việc mệt mỏi, khổ sở của mình. Đó là buổi sáng duy nhất trong tuần tôi tự thưởng cho mình, để mình có cuộc sống đúng nghĩa là thảnh thơi, công nhân viên chức, đi làm rồi về nhà nghỉ ngày chủ nhật. Nhưng, từ khi lấy chồng, tôi không có ngày cuối tuần. Chủ nhật cũng như ngày thường, vẫn điệp khúc dậy 5 giờ và đi chợ. Thậm chí là chủ nhật còn phải đi chợ nhiều hơn, nấu nhiều món hơn và mệt hơn cả một ngày đi làm. Tất bật từ sáng tới trưa, được một bữa ăn, mỗi người vài miếng xong dọn dẹp, gần tới chiều. Chưa kịp nghỉ trưa thì tới tối, lại tiếp tục nấu ăn cho cả nhà. Rồi còn phải làm quần quật bao nhiêu thứ việc như lau dọn nhà cửa, rửa sân, rửa nhà, rửa xe... giặt ga gối đệm...
Tối tối đi làm về là lao đầu vào bếp nấu nướng rồi chuẩn bị bữa cơm cho cả
nhà mà chưa kịp nghỉ, thật sự khiến tôi cảm thấy mệt mỏi. (ảnh minh họa)
Tôi thật sự không thích việc ấy mỗi tuần. Hoặc là hứng lên thì tôi làm bất cứ lúc nào khi thấy chăn bẩn, chứ không cố định chuyện tuần phải giặt một lần, tháng 1 lần hay không giặt thì sợ bị chê lười. Tôi vốn tính phóng khoáng nên không thích ai chê bai đồ dùng của mình vì mình thích sao dùng vậy, người khác không can thiệp vào.
Tôi thích mỗi cuối tuần được đi đâu đó, ăn nhà hàng, dạo công viên cùng người yêu, hay la cà quán cà phê, la cà quán xá vỉa hè để tận hưởng không khí tự do thư thái chứ không phải ở nhà làm mấy món rồi ngồi ăn với nhau rồi dọn dẹp. Tất nhiên, thi thoảng cũng nên có những bữa cơm như vậy nhưng không phải cuối tuần nào cũng cái 'điệp khúc' như thế.
Tối tối đi làm về là lao đầu vào bếp nấu nướng rồi chuẩn bị bữa cơm cho cả nhà mà chưa kịp nghỉ, thật sự khiến tôi cảm thấy mệt mỏi. Nếu như tự do, tôi ăn gì tùy thích, hoặc có thể ăn qua loa, ra hàng quán ăn khi cảm thấy mệt mỏi. Chưa muốn nấu nướng, tôi có thể lên nhà nghỉ ngơi một lúc rồi xuống chuẩn bị sau. Nhưng khi có chồng, tôi không thể nghỉ vì việc đầu tiên tôi về là phải lao ngay vào bếp không sơ mang tiếng với mẹ chồng.
Quên đi cái chuyện nằm nghỉ tí rồi dậy rửa bát sau giống như khi còn độc thân. Vì nếu bây giờ tôi làm thế, bố mẹ chồng sẽ nói tôi lười, chồng tôi sẽ méo mặt mà chê bai vợ. Tôi thật sự cảm thấy mệt khi ngày nào cũng phải làm đi làm lại cái việc mà mình không cảm thấy thoải mái chút nào. Tôi không lười nhưng tôi ưa tự do, thích phóng khoáng, thích sống vô tư chứ không muốn ai đó khiến tôi cảm thấy gò gó trong khuôn khổ.
Tôi thích mình làm gì thì tùy ý mình, không ai can thiệp quá mức kiểu như ra lệnh,
sai bảo, bắt phải thế này, phải thế nọ, thế này là không tốt, thế kia mới tốt.
(ảnh minh họa)
Tôi thích kiểu tiền ai người ấy tiêu thay vì cứ trình làng hết ra đây bao nhiêu tiền lương hàng tháng, rồi hai vợ chồng tích cóp vào kia này nọ. Tôi thích có con nhưng sợ cái cảnh mỗi người nói vào một câu khi con khóc như bây giờ. Và tôi càng khó chịu khi ai đó nói với tôi một câu: "Chồng con rồi còn đàn đúm ở đâu nữa" khi tôi đi cà phê với bạn bè. Có con không có nghĩa là chấm hết tất cả, không có nghĩa là ru rú ở nhà. Nếu thế, gia đình là nơi chôn tuổi thanh xuân chứ không phải là cuộc sống nữa.
Tôi sợ ánh mắt của người khác cứ nhìn tôi rồi lại tự đặt câu hỏi trong lòng rằng 'sao nó lại làm như thế, sao nó lại chăm con như vậy?' khiến tôi không hài lòng. Vì đó là cách của tôi, cách tôi làm ắt có nguyên nhân. Tôi không thích kiểu trẻ con là cứ phải ở nhà, ăn xong lên phòng nghỉ ngơi thì mới an toàn. Tôi thích đưa trẻ ra ngoài hóng gió, thích cho con hít khí trời, cảm nhận tự nhiên, thậm chí là đi mưa đi nắng. Như vậy, con sẽ trưởng thành hơn, không bị gọi là 'cớm nắng'.
Tôi thích mình làm gì thì tùy ý mình, không ai can thiệp quá mức kiểu như ra lệnh, sai bảo, bắt phải thế này, phải thế nọ, thế này là không tốt, thế kia mới tốt. Lấy chồng rồi thì chỉ có thế, rồi cuộc sống luẩn quẩn như mớ bòng bong. Nếu mà sống riêng còn đỡ, sống chung thì thật vất vả cho những người có cái tính như tôi. Nên tôi mới nói, tôi có lẽ không hợp việc lấy chồng. Và nếu đã không hợp thì chỉ muốn buông xuôi, chẳng muốn lấy chồng, có một đứa con là được nếu như thật sự cảm thấy quá ngột ngạt và bí bách.
Khampha.vn