Thú thực cho tới thời điểm này tôi chưa bao giờ yêu anh. Dù có đôi lúc tôi cảm động trước tâm tình của một kẻ khù khờ như anh nhưng bảo yêu thì tôi chịu. Tôi không sao thấy xao xuyến nổi trước một người đàn ông vừa chậm chạm, vừa hiền lành quá mức, thậm chí có phần ủy mị. Với tôi, đàn ông là phải bản lĩnh và đĩnh đạc.
Còn anh, ngoại trừ việc yêu tôi, cung phụng tôi như một bà hoàng, sợ từ cái hắt hơi cho tới cái cau mày của tôi thì anh chẳng khác nào một đứa con nít lớn xác. Bởi thế dù anh có theo đuổi tôi từ ngày tôi học cấp 3 cùng đến giờ nhưng tôi vẫn không yêu nổi. Ấy vậy mà ngày hôm nay, vì cái thai đang lớn dần trong bụng, tôi lại phải cân nhắc tới chuyện lấy anh làm chồng.
Hơn 4 năm qua anh theo đuổi tôi dù tôi đã có tới 3 đời bạn trai nhưng anh vẫn kệ. Anh nói chừng nào tôi còn chưa lấy chồng thì vẫn còn yêu tôi. Thế nên tôi kệ. Anh thích thì cứ theo đuổi, với tôi như vậy cũng tốt. Tôi biết anh ấy dù thế nào cũng không bỏ tôi, tôi chấp nhận giữ mối quan hệ với anh ấy giống như người ta có cho mình một “cầu thủ dự bị”. Đó là do anh ấy tự nguyện chứ không phải tôi bắt ép.
Tôi lên thành phố học và bắt đầu yêu. Tôi có chút nhan sắc, lại là người lanh lợi nên tôi thường là “tầm ngắm” của những anh chàng nhà giàu hoặc giỏi giang. Cho tới giờ tôi đã trải qua 3 mối tình. Tôi biết họ yêu tôi và chiều chuộng tôi nhưng tôi cũng không dám chắc vì tương lai vì họ là những người quá giàu và thành đạt, tôi cũng sợ họ sẽ không xác định lấy tôi làm vợ mà chỉ coi như một cuộc tình qua đường. Chính thời điểm đó tôi mới hiểu được giá trị của việc có một người yêu tôi si mê, thậm chí là ngốc nghếch như anh. Tôi cố gắng đối xử tốt với anh để giữ cho mình một…đường lùi.
Anh muốn lấy tôi, để nhận cái thai trong bụng tôi là con nhưng tôi thực lòng
không muốn (ảnh minh họa)
Tôi đã không còn là con gái từ mối tình đầu tiên sau 4 tháng yêu nhau. Kể từ đó tới nay, tôi yêu và đều chung sống với những người đàn ông của mình. Tôi đâu còn gì để mất mà phải tiếc nuối điều đó. Vả lại tôi cũng xác định sẽ lấy họ nếu như mọi chuyện thuận lợi nên chúng tôi thường chung sống như vợ chồng. Anh biết điều đó nhưng anh vẫn thây kệ. Lần nào gặp tôi anh cũng cầu xin tôi quay về bên anh vì anh còn rất yêu tôi. Thấy anh như vậy nên dù đang sống với bạn trai, thi thoảng tôi cũng dành ít thời gian đi gặp anh, hẹn hò một chút coi như an ủi và giữ mối quan hệ.
Lần cuối cùng là cách đây 3 tháng, khi tôi đã ra trường và có một công việc ổn định, tôi muốn lấy người bạn trai hiện tại của mình nên đã không bảo vệ khi chung sống cùng nhau mà để cho có thai. Tôi nghĩ đó sẽ là “chất xúc tác” cho cuộc hôn nhân diễn ra nhanh chóng hơn. Nhưng anh ta là một tên đểu cáng, anh ta phủi đi tất cả trách nhiệm của mình và mặc kệ tôi với cái thai đang ngày một lớn. Vì cứ hi vọng sẽ khống chế được anh ta nên tôi để cái thai thật to và giờ thì không thể nào bỏ đi đứa bé được nữa.
Chính vào thời điểm đó anh đã xuất hiện. Nó gần giống như một kịch bản mà anh đã chờ đợi từ lâu. Mặc dù đây là một dự liệu cho mình phương án ấy nhưng khi rơi vào tình cảnh này tôi vẫn không cam tâm. Nhìn một gã đàn ông bao năm sướt mướt theo đuổi mình dù cho tôi đã chung sống với quá nhiều người, cái dáng vẻ hạnh phúc và mãn nguyện khi cuối cùng cũng có được tôi mà không kể tới chuyện nuôi con thằng khác khiến tôi thấy chán thực sự. Chỉ nghĩ tới việc chung sống với một kẻ không có chút tự tôn của đàn ông, sướt mướt và lụy tình như anh ấy tôi đã chán ngấy lên tận cổ.
Chỉ nghĩ tới việc chung sống với một kẻ không có chút tự tôn của đàn ông, sướt mướt
và lụy tình như anh ấy tôi đã chán ngấy lên tận cổ. (Ảnh minh họa)
Thực ra tôi biết mình đang ở trong tình huống không có nhiều sự lựa chọn. Mọi người có thể nghĩ tôi may mắn khi chơi bời để rồi giờ đây vẫn có người gánh hậu quả cho nhưng là người trong cuộc tôi không thấy điều đó đáng mừng chút nào. Tôi không thích và không thẩm thấu nổi một người chồng như anh. Bao năm qua tôi đã không thể yêu, thậm chí có đôi lúc còn thấy thương hại cho sự ngô nghê đến đần độn của anh ấy. Là đàn ông, yêu si mê, cuồng dại, không được đáp lại thậm chí biết thừa tôi từng ăn ở với bao nhiêu người mà vẫn cứ khao khát như báu vật thì chẳng hiểu anh ta nghĩ gì.
Cái thai trong bụng thì ngày một lớn dần, anh ấy thì vẫn từng ngày từng giờ mong chờ tôi gật đầu đầu ý để tiến hành một đám cưới. Nhưng tôi thực sự băn khoăn lắm. Tôi biết chắc chắn mình không hạnh phúc khi ở bên anh, vì tôi không thể nào yêu nổi một người đàn ông như anh. Tôi sợ mình sẽ lại ngoại tình hoặc phản bội, ly hôn với chồng sau đó mà thôi. Làm như thế tôi thấy thương anh lắm. Nhưng nếu giờ tôi mà không cưới anh thì đời tôi cũng khổ. Một người đàn bà không chồng mà có con, nhất là khi tuổi đời còn quá trẻ như tôi sẽ rất khó sống? Liệu tôi có nên cứ chấp nhận lấy anh rồi nếu sau này không hạnh phúc thì ly hôn hay là chấp nhận một mình nuôi con rồi sau này tìm một người đàn ông khác tốt hơn để yêu và lấy làm chồng?
Theo Khampha.vn