Thân gửi đến chị Phương Bắc trong tâm sự “Tôi đang bị lép vế trong cuộc chiến với hồ ly tinh”!
Tôi thấy cuộc đời này ngược đời quá đỗi. Chúng ta là những người vợ danh chính ngôn thuận hẳn hoi, có đám cưới, hôn thú rõ ràng, thế mà chị em chúng ta phải chịu thua thiệt, nhẫn nhịn những người đàn bà trắc nết, “nẫng” chồng của người khác như là lẽ đương nhiên.
Năm 20 tuổi, tôi theo chồng về Cần Thơ sinh sống (nhà cha mẹ đẻ tôi ở Long An). Trên chuyến xe tham quan du lịch Hội An, chúng tôi là hai người duy nhất ở miền Tây nên nhanh chóng bắt chuyện và thân hơn những người khác.
Để rồi sau hành trình một tuần lễ, những tin nhắn qua lại đã nối kết hai trái tim yêu đương. Trước, tôi là nhân viên bán hàng cho cửa hàng vật tư của người cô họ. Khi lấy anh, tôi trở thành vợ Chi cục trưởng Chi cục Thuế Thành phố. Vì có chức cao vọng trọng nên anh khuyên tôi ở nhà lo nội trợ, quán xuyến nhà cửa, còn tài chính thì để anh lo. Bà con, họ hàng ai cũng khen tôi tốt phước, lấy được người chồng giỏi giang, thương yêu vợ hết mực. Tôi cũng tự hào vì cuộc sống hôn nhân viên mãn.
Bà con, họ hàng ai cũng khen tôi tốt phước, lấy được người chồng giỏi giang
thương yêu vợ hết mực. Tôi cũng tự hào vì cuộc sống hôn nhân viên mãn.
Nhưng rồi tôi cũng mang trong mình nỗi bất an. 1 năm, 2 năm trôi qua, tôi vẫn chưa đậu thai. Gia đình hai bên đều tỏ vẻ sốt ruột. Mẹ tôi lùng sục chỗ nọ chỗ kia cắt thuốc, dắt tôi khám từ Đông y sang Tây y mà chẳng có dấu hiệu khả quan.
Cả hai vợ chồng sức khỏe đều bình thường, không biết nguyên nhân là từ đâu. Tôi buồn sinh bệnh, gầy rộc người. Anh suốt ngày sớm tối chăm sóc, an ủi và dỗ dành tôi. Anh tâm lý và yêu vợ đến mức đã bảo với tôi rằng chỉ cần hai vợ chồng sống với nhau cũng đủ hạnh phúc rồi, chuyện có con hay không đừng đặt nặng, quan trọng nhất là sức khỏe và tinh thần của tôi. Tôi trào nước mắt cảm động vì tấm lòng thương yêu của chồng quá lớn. Tôi luôn tự nhủ mình phải cố gắng sống tốt hơn nữa.
Dù hiếm muộn nhưng chúng tôi vẫn trải qua những ngày tháng êm đềm. Cuối cùng, hai vợ chồng bàn nhau xin một đứa trẻ ở cô nhi viện về làm con nuôi. Đứa bé gái xinh xắn đã mang lại tiếng cười cho ngôi nhà vốn thưa người, vắng lặng. Song niềm vui ngắn chẳng tày gang, chồng tôi sinh tật “trai gái” và bắt đầu lơ là gia đình.
Trong khi tôi phải tất bật chăm con thì anh ở bên ngoài hú hí với người phụ nữ đó. Lúc nghe hung tin, dường như tôi không thể tin nổi vào tai mình. Tin này do chính miệng đứa em chồng mách lại với tôi. Tuy là mối quan hệ chị dâu - em chồng nhưng chúng tôi rất thân thiết như chị em gái. Có chuyện gì cô em cũng tâm sự với tôi và bênh vực tôi chằm chặp. Nó đã theo dõi chồng tôi nhiều ngày trước khi nói với tôi sự thật. Tôi điếng người, nằm vật ra sàn nhà, tóc tai rũ rượi, người không còn chút sinh khí.
Theo như những thông tin em chồng thu thập được về người tình của chồng, cô ta đã góa chồng và là một người đàn bà có nhan sắc nức tiếng ở huyện miền núi. Đứa em kết luận có thể chồng tôi đã trúng tiếng sét ái tình của cô ta trong chuyến công tác gần đây.
Từ thưa thớt, chồng tôi đã liên tục quay trở lại thăm nom và ở bên người đàn bà đó (Vì anh viện cớ bận đi công tác suốt, tôi đã tin, không mảy may nghi ngờ). Cô em chồng ra sức khuyên nhủ anh nhưng anh phủi tay phớt lờ nên đành cho tôi biết để kịp thời cứu vãn.
Sau cơn “chấn động”, tôi tự trấn an mình và vì tình cảm với chồng sâu đậm, tôi sẽ tha thứ. Chồng đã quỳ sụp dưới chân tôi, van nài khẩn thiết và hứa không tái phạm. Anh không hiểu sao mình lại biến thành con người như vậy.
Anh nói, ở bên người đàn bá đó, anh như bị cuốn theo không kiểm soát. Anh đã quên mất sạch tôi và con. Chỉ khi về nhà thì anh lúc nào cũng thấy ăn năn, hối hận. Mọi chuyện bình thường chỉ sau một thời gian ngắn và người tình của chồng tôi lại “giở trò”.
Đến nước này, tôi quyết định gặp cô ta, “ba mặt một lời” mà buông tha cho anh. Thế nhưng, cô ta điềm tĩnh lạ lùng, ánh mắt sắc sảo như soi thấu tim gan. Vì có vẻ là một người từng trải trong chuyện quyến rũ, mê hoặc đàn ông nên cô ta rất cao ngạo, mặc cho tôi nói lý lẽ, khuyên bảo, răn đe.
Cô ta đã lật ngược tình thế, quay qua xỉa xói và hăm dọa tôi là nên từ bỏ chồng. Nếu không chính cô ta sẽ phá tan hạnh phúc gia đình tôi. Cứ mỗi lần nghĩ lại thái độ nanh nọc của người phụ nữ đẹp hoang dại ấy mà tôi sởn gai ốc rùng mình.
Mọi cố gắng của tôi đều công cốc khi chồng tôi vẫn thói nào tật ấy, vẫn qua lại với cô ta và bị cô ta “dắt mũi”. Cao trào nhất là một lần hai vợ chồng cãi nhau to, anh đã đuổi hai mẹ con tôi về nhà ngoại như đúng ý người đàn bà đó đã dự định.
Ngày hôm ấy, tôi nhớ mãi, trước sự dung túng, che chở của chồng tôi, cô ta đã tự tiện quẳng đồ đạc của hai mẹ con tôi ra sân và không tiếc lời hạ nhục. Tôi đứng trân trân nhìn chồng, nhưng anh ngó lơ chỗ khác. Ngậm đắng nuốt cay, tôi gom đồ và ôm con về nhà mẹ đẻ.
Vì vẫn còn yêu chồng nhiều nên tôi cảm thấy đau đớn lắm. Nhưng thà như vậy
chứ tôi không thể chia sẻ với anh cho một người đàn bà khác được.
Câu chuyện của tôi trở thành tâm điểm bàn tán của cả xóm nhưng tôi cũng mặc kệ. Mẹ tôi đã dang rộng vòng tay bao bọc hai mẹ con tôi. Đêm đêm, tôi không sao tròn giấc, ngắm đứa con thơ ngủ ngoan mà nước mắt tôi lưng tròng. Hạnh phúc với tôi là thứ pha lê mong manh, dễ vỡ như vậy sao?
Vì tự ái và tự trọng, tôi không bén mảng bước chân về nhà một lần nào nữa. Mấy lần, chồng bảo đón tôi về nhà sống cùng người đàn bà kia. Mấy lần chồng cũng bảo sẽ coi trọng và yêu thương tôi hơn cô ấy nhưng tôi không bao giờ nghe theo. Và cũng đã mấy lần tôi bắt anh lựa chọn tôi và người đàn bà ấy 1 lần nữa. Anh một là chẳng nói chẳng rằng, hai là anh bảo anh muốn có cả 2 người đàn bà là tôi và cô ấy?!
Hiện tôi đang làm thủ tục ly hôn một phía vì anh không chấp nhận điều này. Thỉnh thoảng anh vẫn trơ mặt ghé về thăm hai mẹ con, lại chơi đùa với con như chưa có chuyện gì xảy ra. Anh cứ đi đi về về giữa hai người đàn bà. Tôi thực không biết anh đang nghĩ gì nữa?
Nói thực lòng mình, tôi vẫn còn yêu chồng rất nhiều nên phải ra quyết định ly hôn ấy, tôi cảm thấy đau đớn lắm. Nhưng thà như vậy chứ tôi không thể chia sẻ với anh cho một người đàn bà khác được. Đã xác định như vậy, sao lòng tôi vẫn lăn tăn. Tôi quyết định như vậy có vội vàng và có đúng không?
Theo Afamily.vn