Lần nào về nhà đẻ chơi, mẹ tôi cũng chửi tôi dại. Không lần nào về mẹ không chửi:
- Tao nuôi mày ăn học bao nhiêu năm, dạy mày bao cái hay cái tốt mày không học. Thân lừa ưa nặng, mày nghe bố nghe mẹ thì giờ có khổ thế này không? Tao với bố mày đúng là phí công đẻ ra cái đồ ngu dốt như mày.
Nhưng lúc tôi đi, thể nào cũng dúi vào túi áo tôi đôi ba trăm rồi gói ghém thứ nọ thứ kia cho tôi mang về. Tôi biết, ngoài mặt mẹ chửi tôi như bát nước hắt đi, nhưng thật ra rất thương tôi.
Tôi lấy chồng khi vừa học xong cấp 3. Giấc mơ đại học của cả tôi và bố mẹ dang dở khi tôi lỡ mang bầu với người yêu hơn 3 tuổi. Chồng tôi khi đó đang là sinh viên năm 3 của một trường đại học trên Hà Nội. Ngày cưới là chủ nhật thì đến tận chiều tối thứ 7 chú rể mới từ Hà Nội về vì bận thi. Tất cả mọi việc cưới xin đều do bố mẹ hai bên và tôi lo liệu. Sau đám cưới, anh thỉnh thoảng mới về nhà 1 lần. Kể cả lúc tôi vượt cạn là thời điểm khó khăn nhất, cần có chồng ở bên nhất, anh cũng không thể về. Bao đêm con quấy khóc, tôi một mình ôm con dỗ dành, hai mẹ con đều nước mắt lưng tròng.
(Ảnh minh họa)
Sau khi tôi sinh con được nửa năm, tôi gửi con sang nhà ngoại, xin vào làm công nhân ở một nhà máy gần nhà. Công việc tuy vất vả, nhưng đồng lương cũng tạm đủ. Nói thật là con còn nhỏ, phải gửi ở nhà ngoại tôi cũng rất buồn, nhưng nếu không đi làm thì tôi không biết lấy đâu ra tiền nuôi con. Từ lúc lấy chồng đến lúc sinh con, toàn bộ tiền đều là do bố mẹ đẻ tôi cho. Gia đình nhà chồng tôi cũng không khá giả gì, lại còn nuôi chồng tôi ăn học. Vả lại, nói theo lời bà thì gia đình bà chấp nhận tôi về làm dâu cũng đã là làm phúc cho tôi. Bà thường nói với làng xóm láng giềng:
- Tôi nhân từ lắm mới để cho con bé vô học ấy bước chân vào nhà tôi. Ai đời con gái mới nứt mắt ra đã dụ trai lên giường. Bố mẹ nó không dạy được nó thì tự đi mà chịu trách nhiệm nuôi nó. Tôi còn phải lo cho con tôi học hành, lấy đâu ra mà nuôi không nó được?
- Nhưng dù gì thì cũng còn đứa cháu, bà không sợ cháu bà khổ sao?
- Nó mà để cháu tôi khổ hay thiếu một giọt sữa nào thì tôi tống cổ nó ra khỏi nhà. Ăn không ngồi rồi mà để cháu tôi đói rét thì không yên với tôi đâu.
Rồi chồng tôi cũng ra trường. Tưởng anh học xong là tôi đỡ vất vả, nhưng mãi mà anh không xin được việc. Lúc này anh bảo phải học thêm lên thì may ra mới xin được chỗ tốt. Nghe anh nói vậy, tôi cũng chẳng biết làm gì ngoài việc nai lưng ra kiếm tiền gửi anh ăn học vì bố mẹ anh tuyên bố rằng ông bà chỉ nuôi anh đến đó, muốn làm gì tiếp thì vợ chồng tự nuôi nhau.
Từ ngày anh học lên, thời gian anh về nhà càng ít hơn, có khi cả tháng mới về một lần. Con tôi còn chẳng nhớ mặt bố, nó khóc thét mỗi khi anh về thăm. Tôi thường xuyên gọi điện cho anh để hai bố con nói chuyện, nhưng anh toàn nói bận học, rất ít khi tiếp chuyện mẹ con tôi. Tôi rất buồn vì điều đó.
Đợt này, 3 tháng rồi mà anh chưa về. Nhân dịp cuối tuần, tôi xin nghỉ một ngày thứ 7 rồi đưa con lên chơi với bố. Nhưng tôi không báo với anh, muốn làm anh bất ngờ. Đến khu nhà trọ của anh, tôi hỏi thăm một người trong đó. Nghe nói là tìm anh, người ta hô lên:
- Vợ chồng nhà Hoa Kiên đâu, ra đón người nhà lên chơi này!
Tôi sững người khi nghe câu đó. Kiên là tên chồng tôi, nhưng có sự nhầm lẫn gì ở đây rồi, chẳng lẽ tôi nhầm nhà trọ?
Đến khi căn phòng trọ cuối dãy mở cửa, nhìn hai người bước ra, tôi chết điếng người. Là chồng tôi!
Tôi nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện. Chồng tôi đã phản bội tôi bao lâu nay, còn tôi thì ngu ngốc làm lụng để cung phụng cho anh và nhân tình.
Quá sốc, tôi lấy điện thoại ra gọi ngay cho mẹ chồng tôi. Tôi muốn cho bà ta thấy, đứa con trai vàng bạc của bà ta đã làm ra cái việc đẹp mặt gì. Nhưng khi nghe bà ta nói, tôi còn sốc hơn:
- Có chồng mà không biết giữ thì cô tự đi mà chịu. Chuyện đã đến nước này thì cô và nó về đây kí đơn li hôn cho xong đi. Đồ vô học nhà cô đừng có cản trở tương lai của con tôi!
Vô học ư? Người không học đại học là tôi, nhưng ở đây, ai mới là người vô học?
Phượng Chi (Theo Nld.com.vn)