Vụ tai nạn ấy đã lấy đi tất cả của Phương. Cô bị cho nghỉ việc, mọi người nhìn cô với ánh mắt ái ngại, dè chừng xen lẫn khinh bỉ. Trí nhớ của Phương kém lắm, lúc nào cũng nhớ nhớ, quên quên… thường xuyên cắm cơm không bật, nấu canh thay vì bỏ muốn thì bỏ đường. Nồi trên bếp cháy khét lẹt cũng là chuyện thường.
Nhiều hôm Phương còn quên tắm cho con, cứ thế để thằng bé mồ hôi mồ kê nhẽ nhại đi ngủ. Nửa đêm nó khóc lóc vì ngứa là y như rằng cô bị chồng quát mắng. Những lúc như thế Phương chỉ biết im lặng, cô đang cố gắng để nhớ mọi thứ, nhưng vẫn đâu vào đấy. Cả khu ai cũng bảo Phương là kẻ ngốc, nhìn thật đáng thương.
Trước đây Phong yêu vợ lắm. Nhưng từ khi Phương bị tai nạn thì anh chán nản tự hỏi: “Chẳng nhẽ một người đàn ông như mình lại phải sống với một cô vợ điên không ra điên, khùng không ra khùng mãi hay sao?”.
Phong bắt đầu cặp bồ rồi đi suốt ngày, bỏ mặc người vợ đãng trí và đứa con 5 tuổi.
Hạnh là một cô gái thông minh, xinh đẹp. Mới 25 tuổi mà đã là trưởng phòng của công ty truyền thông, thu nhập cao vút, thế mới xứng đáng với người đàn ông phong độ và giàu có như Phong chứ.
Nhiều lúc ở bên nhau cả đêm đến sáng, Hạnh thăm dò người tình:
- Sáng rồi, anh không về với chị vợ đần độn của anh đi!
- Có điên mới về. Về chỉ tổ tổn thọ, ở với em sướng hơn nhiều.
- Em nghĩ anh nên đưa chị ta vào trại tâm thần đi cho nhẹ nợ.
- Nhưng cô ấy vẫn chăm được con.
- Em sẽ thay thế chị ta, sẽ cho anh một cuộc sống đàng hoàng, hạnh phúc và làm mẹ của con anh.
(Ảnh minh họa)
Phong không còn yêu vợ nhưng thương con. Thế nên anh vẫn chần chừ với lời đề nghị của Hạnh. Chủ nhật vừa rồi, Phong không đến nhà Hạnh vì bận đưa con đi học năng khiếu. Vừa trở về đến nhà thì anh nghe tiếng chuông cửa, chạy ra mở cửa thì bất ngờ thấy Hạnh đến. Ngớ người ra, Phong hỏi:
- Em sang đây làm gì?
- Thì thực hiện lời hứa thay vợ cho anh đó.
Phong chưa kịp đuổi bồ về thì Phương đi ra: “Ai đến nhà mình đấy anh?”.
Nhìn bộ dạng bếp núc của Phương, Hạnh nhếch mép cười: “Em là người yêu của chồng chị. Hôm nay em đến để thông báo với chị một chuyện. Chúng em qua lại hơn năm rồi và không thể xa nhau được”.
- Ra vậy, đã đến rồi thì ở lại ăn bữa cơm với vợ chồng chị đã. Ăn xong chị cho hai người đi với nhau luôn.
Nghe thế, Hạnh nháy mắt với Phong với gương mặt đắc thắng. Phong im lặng không nói câu nào. Phương hì hục trong bếp hơn tiếng sau bưng ra một mâm cơm có độc đĩa rau và một cái nồi đất đặt giữa.
Bồ Phong thấy thế vênh váo hỏi:
- Chị đúng là bị tâm thần nặng hết thuốc chữa rồi. Cho chúng tôi ăn gì thế này?
- Nhà có thịt, nhưng chị muốn nấu món này cho chồng chị ăn. Trước kia nghèo, anh ấy ngày nào cũng ăn như thế này.
Nói xong Phương mở nắp chiếc nồi đất ra, khói bốc nghi ngút nhưng bên trong chỉ toàn châu chấu. Cả Phong và nhân tình của anh ta đều tái mặt run sợ trước món ăn kì dị này. Phương nói:
- Gần 10 năm qua chị chung lưng đấu cật với anh ấy, từ ngày còn nghèo khổ. Giờ bị tai nạn thì chồng chị bỏ đi với em. Em có chắc trong cả phần đời còn lại em cũng trẻ và xinh đẹp mãi không? Chị đây còn nuôi cả nhà anh, đẻ con cho anh, vun vén đủ kiểu mà vẫn bị thế là em hiểu rồi đó. Cuộc đời không biết trước được chữ ngờ đâu em ạ. Giờ thì 2 người đi đi.
Hạnh sợ hãi thì thầm hỏi Phong: “Có đúng là cô vợ tâm thần của anh đây không? Sao chị ta ăn nói tỉnh táo hơn cả người bình thường thế?”.
- Đúng là vợ tôi đấy, cô về đi và từ nay đừng tìm đến tôi nữa. Tôi có tội với vợ, có tội với con.
Phong không ngờ vợ mình vẫn còn tỉnh chứ không ngốc như mình tưởng. Sau lần đó, Phong cắt đứt hẳn với Hạnh rồi quay về tu tỉnh làm ăn, chăm sóc vợ con chu đáo. Phương cũng tiếp tục trị liệu tâm lý, phục hồi chức năng. Tuy cô không còn được sắc sảo như xưa, nhưng hạnh phúc đã lại mỉm cười với người đàn bà tào khang như cô…
M.C (Theo Thương Hiệu và Pháp Luật)