Kinh tế gia đình tạm ổn, dù chưa có nhà nhưng bọn em cũng đã tích góp được một khoản kha khá. Hai vợ chồng cũng dự định mua đất nhưng chưa tìm được khu vực nào ưng ý nên đành để 1, 2 năm nữa. Chồng em bảo đợi góp được thêm thì mua chỗ đẹp đẹp, gần trung tâm chút. Công việc của chồng có nhiều mối quan hệ với khách hàng, đối tác, anh em bè bạn nên việc nhậu nhẹt là thường xuyên.
Cũng nhiều lần em nói rát cả miệng rồi:
- Anh tém tém vụ bia rượu lại, lo cho sức khỏe, gan gủng giờ chắc lỗ chỗ như tổ ong rồi.
- Ừ, anh biết rồi.
Chồng em chỉ nói mồm vậy thôi, được một thời gian rồi lại đâu vào đấy. Lần nào đi nhậu anh cũng có lý do chính đáng nên em chán chẳng muốn nói nữa. Được cái là chồng em vẫn kiểm soát được bản thân, không bị bê xê lết lúc về nhà lần nào. Đi nhậu với ai anh cũng nói cho em biết, có lúc còn tự chụp ảnh gửi để báo cáo vợ cơ.
Nhưng em nghĩ nhậu thì cũng chỉ ngồi 2,3 tiếng là cùng thôi cũng tàn cuộc rồi, mà chồng em thì lúc nào cũng về muộn, cứ 11, 12 giờ mới đến nhà. Ông í chẳng bao giờ kể nhưng mấy lần em giả vờ mớm thử:
- Em biết thừa các anh, xong tăng 1 kiểu gì chẳng đến tăng 2, hát hò em ún...
- Ừ, thì rượu bia vào cũng cần "giải phóng năng lượng" chứ.
- Bọn anh đi hát kiểu gì chẳng gọi tay vịn, em lạ quái gì, nhỉ, có không?
- Làm gì có, bọn anh chỉ hát suông thôi!
Nói thật là em chẳng tin, một đám "đực rựa" kéo nhau đi hát thì có vị quái gì. Nên kiểu gì mấy lão chẳng ới vài em tiếp viên vào rót bia, hát chung cho vui. Lão nào máu me quá, thấy mấy em ngon ngon, nuột nà chẳng sờ chân, mó đùi, rồi sau đó xảy ra chuyện gì có các lão ấy mới biết.
Nhưng ai hơi đâu mà theo chồng kè kè được, em còn bao nhiêu việc rồi con cái phải chăm, nên cũng chỉ tin nhau là chính thôi. Có răn đe thì cũng chỉ nói mấy câu rồi xong. Chồng cứ cười hề hề vì cho rằng chuyện chẳng có gì, không làm gì có lỗi với vợ con là được.
Chủ nhật tuần rồi cả ngày anh được nghỉ, hứa với 2 thằng nhóc tối dẫn đi chơi bờ hồ. 2 anh em nó háo hức lắm. Thế mà đến chiều lão í quên bay quên biến vợ con luôn, 5h đã tót lên phòng thay đồ, bảo là hẹn với khách hàng bàn chuyện làm ăn.
Trước lúc anh đi thằng con em nó còn nhèo nhẽo chạy theo sau tưởng được đi chơi. Bố nó dừng xe lại cười nhe nhởn bảo: "Ngoan ở nhà bố đi kiếm tiền".
(Ảnh minh họa)
Lúc đầu em cũng bực lắm, nhưng mấy hôm trước đã nghe qua chồng nói về cuộc hẹn này rồi, không ngờ lại đúng vào cuối tuần. Thôi thì chồng vì công việc nên mới vậy em cũng không nói gì nữa, im cho qua chuyện.
Đến tối, 3 mẹ con chở nhau đi chơi vòng vòng một lúc rồi về, em cho con ngủ. 11h đêm, em gọi điện cho chồng thì anh bảo chưa về được. 1h sáng em gọi lần nữa, anh mở máy nhưng không nghe tiếng anh trả lời, chắc là bị nhấn nhầm màn hình đây mà.
Lúc này em chỉ nghe tiếng nhạc và giọng nam nữ đang hát nhí nhéo bên đó. Chắc là họ vừa hát, vừa chọc ghẹo nhau, em nghe câu được câu chăng. Có lúc giọng con gái vừa cười vừa hét lên: "Thôi đừng anh... em buồn...".
Em không phải là người quá nhạy cảm, nhưng nghe vậy ruột gan cứ lộn hết cả lên. Không phải sờ mó nhau mà buồn thì còn là cái gì nữa. Một lúc sau thì chồng em mới phát hiện ra điện thoại vẫn đang mở và tắt máy luôn. Em bốc hỏa lên đầu và nhắn tin: “Con nào đang bị anh làm cho buồn đấy?”; thì anh trả lời: “Em ngủ đi, không có gì đâu”.
Tận 3 giờ sáng lão chồng em mới mò về. Lúc đó em vẫn tức nên không ngủ được, điên tiết lôi vào phòng ăn xả luôn một trận: "Anh là đồ lăng loàn bệnh hoạn. Anh đừng về nhà nữa, biến luôn đi". Lão ú ớ biện luận đủ kiểu, nói là công việc nhiều khi phải như vậy, đối tác, bạn làm ăn họ muốn thế mà mình không cởi mở, giao lưu thì mình sao làm được với người ta. Lúc này em chẳng biết làm ăn với làm gì, chỉ thấy điên thôi:
- Hóa ra lần nào làm ăn cũng phải như thế à?
- Anh không làm gì quá đáng cả, 5 người kia gọi tay vịn nhưng anh thì không.
- Anh nói thế đến đứa con nít nó còn không thèm tin.
Em vẫn ấm ức quá. Hôm sau, em lên mạng tìm những clip về karaoke tay vịn để xem. Thật không tưởng tượng nổi, nó kinh khủng quá. Em tải một clip rồi tối về nhà cố ý mở cho chồng xem, hỏi cuộc vui của anh có như vậy không? Anh im lặng, chẳng tỏ thái độ là mình sai mà lúc nào cũng đổ tội do công việc, bạn bè rủ rê.
Anh không giải thích gì nữa. Thấy vợ giận cũng không làm lành mà cứ im im như vậy làm em càng ức chế. Em chỉ muốn đuổi cổ anh ra khỏi nhà. Hoặc là anh nhận là có gọi tay vịn đi, để cãi nhau một trận cho đã đời mà chẳng được vì anh cứ trơ trơ như vậy.
Đầu óc em mấy hôm nay cứ luẩn quẩn những việc chồng tối nào đi karaoke cũng tay vịn, chân vịn. Nhưng về nhà anh lại to mồm cãi là bạn gọi tay vịn còn anh thì chỉ ngồi hát, uống bia suông như vậy, nghe khó tin quá!
Từ hôm đó đến giờ cũng đã 1 tháng rồi mà vợ chồng em vẫn “chiến tranh lạnh”. Em không nói thì lão chồng cũng mặc kệ, thế có điên không hả các mẹ?
M.C (Theo Thương Hiệu và Pháp Luật)