Lại thêm một ngày nghỉ lễ nhưng phải ở nhà. Từ khi chồng thất nghiệp, tôi cũng bị cầm tù theo. Đến đoạn này, tôi mới thấy vợ chồng chưa chắc đã là duyên, nhưng nợ và nghiệp thì rõ rành rành.
Cách đây hai năm chồng tôi bị tai nạn lao động nên nghỉ việc ở nhà. Lúc bình phục thì công ty cũ không nhận vào nữa nên anh đành phải xin những nơi khác. Đã thất nghiệp nhưng anh không buông tha lòng tự trọng, anh chỉ muốn làm ở những nơi còn quy mô, danh tiếng hơn nơi cũ chứ không chịu làm cho những công ty bé. Chính lòng tự tôn thừa thãi đó mà bây giờ anh phải ở nhà chăm con.
Chồng tôi ở nhà và tự nguyện đảm nhận phần nội trợ và chăm con cho vợ đi làm. Lúc đầu tôi nghĩ thế cũng sướng, lương tôi thừa sức nuôi cả nhà. Nhưng có lẽ vì tiếp xúc nhiều với những chuyện tiểu tiết nên anh ấy thành đàn bà mặc váy lúc nào không hay. Và trên hơn cả là thói ghen tuông vô lối.
Có lẽ vì tiếp xúc nhiều với những chuyện tiểu tiết nên anh ấy thành đàn bà mặc váy
lúc nào không hay. Và trên hơn cả là thói ghen tuông vô lối (Ảnh minh họa)
Anh không cho tôi đi đâu, từ lễ tiệc đến thậm chí là công tác, trong khi nghề của tôi lại hay đi. Anh bày ra đủ mưu kế để phá hoại công việc để cản trở không cho tôi ra ngoài.
Thói quen tụ tập bạn bè mỗi tối thứ 7 của tôi bị chồng dẹp bỏ. Anh muốn tôi ở nhà, còn không thì đi cả nhà. Anh ghen tới mức bệnh hoạn. Anh không cho tôi mua sắm quần áo hay mỹ phẩm.
Lúc đi làm hay đi chơi, dù chỉ thoa một chút kem nền hay chút son anh cũng đều bảo tôi lau sạch rồi hãy ra khỏi nhà. Tôi đã từng bị ăn tát oan uổng vì chuyện này.
Công ty có hội nghị, tôi trang điểm tí chút vào bước xuống nhà đã thấy chồng hầm hố không cho đi. Anh muốn tôi mặt mộc xấu xí trước tất cả mọi người. Anh dọa dẫm nếu tôi không tự tẩy trang thì để anh giúp cho. Tôi ấm ức ngoan cố nên cố đẩy anh để bước đi. Không ngờ bình thường anh thương vợ là thế mà hôm ấy lại thẳng tay tát tôi và sẵn trong tay chiếc giẻ đang lau nhà, anh đè ngửa mặt tôi ra mà chà xát cho thỏa cơn điên.
Mỗi lần tôi sửa soạn ra khỏi nhà là anh lại mắng mỏ còn dùng lời lẽ rất nặng. Anh cạnh khóe tôi coi thường anh thất nghiệp nên đong đưa với những người đàn ông khác này kia.
Một lần cãi nhau, sau khi ra ngoài về thì đã thấy toàn bộ váy vóc mà mỹ phẩm của mình đã bốc hơi, chỉ còn lại vài chiếc sơ mi và quần tây. Anh không thèm chối tội, nói luôn là đã vứt cả rồi. Còn bảo “tôi không ngu tạo cơ hội cho cô cắm sừng”.
Tôi không giống những người phụ nữ khác, tuy là người có chỗ đứng trong công việc nhưng tôi chưa bao giờ có ý nghĩ coi thường chồng nội trợ. Cũng như chưa bao giờ tò te ve vãn người khác. Nhưng trong con mắt ghen tuông mù quáng của chồng không có một chút niềm tin vào vợ.
Nói thật, cơn ghen của chồng tôi ngày càng trẻ con và bệnh hoạn. Có thể nói anh bất chấp mọi “thủ đoạn” để tôi đi làm về đúng giờ và sau đó không được đi đâu nữa. Tệ hơn là gần đây anh lôi cả con vào cuộc.
Anh tập cho con thói xấu đó là khóc vòi mẹ mỗi khi tôi chuẩn bị ra khỏi nhà. Thứ hai là gọi điện cho mẹ bất kể trong giờ làm việc hay đang họp. Thứ ba, xấu xa nhất là thói giấu đồ của mẹ để lần nào tôi đi đâu cũng gặp trục trặc.
Lúc tôi đi đâu với đồng nghiệp thì bố con anh vờ vô tình làm bẩn áo quần tôi. Lúc tôi đi gặp gỡ đối tác thì con giấu tài liệu để tôi đến muộn. Lần tôi định đi công tác nước ngoài, đã chuẩn bị đâu vào đấy thì lúc đến sân bay mới biết hộ chiếu trong túi xách đã bị con hoặc chồng cất đi.
Lần ấy tôi bị công ty khiển trách mà sau đó vẫn phải tự túc bỏ tiền ra để tiếp tục chuyến công tác. Tôi khóc như mưa với chồng, nói anh làm thế là hại tôi, hại miếng ăn cả gia đình. Anh có hối lỗi nhưng lần sau vẫn nổi cơn ghen.
Đợt 8/3 vừa rồi công ty tổ chức cho chị em chúng tôi chuyến đi Thái Lan. Chồng khăng khăng muốn bố con anh phải được đi cùng. Tôi đã giải thích rất nhiều lần là chỉ đi toàn phụ nữ, anh đi theo rất khó. Thuyết phục rất nhiều nhưng kết quả là tôi không được đi.
Thật ra tôi không đi cũng chẳng sao nhưng vì quá tức thái độ ghen tuông của anh nên tôi muốn chứng tỏ tôi không phải là kiểu vợ dễ bị cầm tù nên vẫn đi. Tôi thậm chí tắt cả điện thoại và bỏ đi vào nửa đêm để chồng không cản được.
Chuyến đi của công ty bị hủy vì không ai lên máy bay. Mọi người giận đến mức
không thể thông cảm cho tôi. Họ chì chiết chửi rủa vợ chồng tôi sau lưng
không tiếc lời (Ảnh minh họa)
Vậy mà lúc chuẩn bị lên sân bay, tưởng đã thoát thì sếp tôi gọi vào máy một chị đồng nghiệp và báo là con tôi bị tai nạn chết rồi. Lúc ấy tôi không nghĩ là một người bố có thể nghĩ ra sự lừa đảo bẩn thỉu ghê tởm này để ngăn cản vợ. Tôi cứ tưởng chồng chở con đi tìm tôi nên gặp tai nạn thật. Các chị em đồng nghiệp cùng tôi lập tức phi về nhà thì thấy bố con anh vẫn bình yên vô sự.
Chuyến đi của công ty bị hủy vì không ai lên máy bay. Mọi người giận đến mức không thể thông cảm cho tôi. Họ chì chiết chửi rủa vợ chồng tôi sau lưng không tiếc lời. Còn chồng tôi cứ trơ mặt ra “miễn là em không bỏ bố con anh lại đây”. Hôm đó tôi đã ước mình đủ dũng cảm lao đầu vào xe tải mà chết cho nhẹ nghiệp.
Dịp giỗ tổ này cũng thế. Tôi chỉ được ngồi nhà giết thời gian bằng cách lên mạng và chơi cùng con mà không thể ra ngoài. Mặc dù biết chồng đang ở bếp hết lòng nấu ăn cho vợ. Nhưng như thế có khác nào là nuôi chim trong lồng?
Ai có cách gì mách hộ tôi, tôi đau đầu lắm rồi. Bây giờ anh ấy chả muốn đi làm, chỉ muốn ở nhà canh vợ. Mãi thế này thì tôi stress đến chết.
Theo Trí Thức Trẻ