Học hết cấp 3, tôi xin đi làm ở khu công nghiệp để phụ giúp gia đình. Những lúc được nghỉ, tôi lại về quê biếu bố mẹ tiền mà mình tiết kiệm được. Cũng vì thế mà bố mẹ tôi cũng đỡ vất vả hơn trước.
Tưởng rằng cuộc sống của gia đình tôi sẽ êm ấm nhưng một sự cố xảy ra. Bố tôi vì uống rượu say nên đã đâm phải người đi đường. Người này bị gãy chân và tổn thương phần đầu. Họ cũng bắt gia đình chúng tôi bồi thường với khoản tiền không hề nhỏ. Nhưng nhà tôi thì đào đâu ra số tiền lớn như thế.
Trong lúc túng quẫn, một người nổi tiếng làm mối trong vùng đã đến gợi ý cho gia đình lối thoát. Bà nói, có một gia đình từng sống ở làng này, con trai họ đang muốn tìm "ý trung nhân" để sinh con nối dõi. Nếu tôi chấp nhận thì tiền thách cưới sẽ rất cao. Người đàn ông này đã qua hai đời vợ và hơn tôi gần 2 giáp tuổi.
Trước lời đề nghị này, tôi cũng suy nghĩ rất nhiều. Bố mẹ tôi thì không muốn gả bán con gái như vậy. Nhưng không còn cách nào khác nên tôi đành chấp nhận. Trước khi tổ chức đám cưới, tôi gặp mặt chồng có 2 lần. Một lần gia đình kia đến nói chuyện rồi ăn hỏi luôn còn lần 2 là đám cưới. Ngày trọng đại của mình, tôi gạt nước mắt để lên xe hoa. Hai mẹ con ôm nhau khóc còn bố tôi thì tự trách mình đã làm khổ con gái.
Sau khi kết hôn, chúng tôi ở với bố mẹ chồng vì anh là con một. Cuộc sống ở gia đình mới dư giả về vật chất chứ không khốn khó như ở nhà tôi. Sau khi làm dâu không lâu thì tôi mang bầu nên được chồng và gia đình nhà chồng cưng chiều hết mực. Nhất là một thời gian sau, kết quả khám thai cho biết tôi đang mang thai bé trai.
Tôi đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần khi bị chồng hành hạ (Ảnh minh họa)
Nhưng sau khi hạ sinh con trai thì tôi bị nhà chồng cho "ra rìa". Họ hầu như chỉ quan tâm đến đứa cháu nối dõi. Khi con đã lớn, tôi muốn đi bán hàng hay làm công việc gì đấy nhẹ nhàng cho đỡ nhàm chán nhưng không được chồng đồng ý. Anh còn nói: "Cô thấy nhà mình thiếu tiền à mà cần phải đi làm. Ở nhà mà chăm con cho tốt. Có chuyện gì xảy ra với thằng bé thì cô cứ liệu hồn đấy". Kể từ đó, tôi không bao giờ đòi đi làm nữa mà ở nhà để chăm sóc gia đình. Trong khoảng thời gian đó, vợ chồng tôi thường xảy ra mâu thuẫn. Chồng tôi cũng không ngại ngần "dạy bảo" vợ trước mặt bố mẹ. Thấy vậy, bố mẹ chồng còn bênh con trai và chửi mắng tôi không ra gì. Tôi sống chỉ vì con nên mới chấp nhận tất cả.
Nhìn thấy con trai khôn lớn là món quà quý giá đối với tôi. Một hôm, tôi dẫn con đi siêu thị mua đồ nhưng vì mải chọn đồ nên khi quay lại tôi đã không thấy con mình đâu, Hoảng quá, tôi tìm cách dò hỏi người xung quanh nhưng vẫn không thấy. Siêu thị thì rộng lại là ngày cuối tuần nên rất đông người. Không biết phải làm sao, tôi điện cho chồng. Trong lúc đó, nhiều người mách tôi nên báo với quản lý siêu thị để người ta hỗ trợ tìm trẻ lạc. Vì vậy, một lúc sau tôi đã tìm thấy con trai mình.
Dù vậy, khi đến nơi chồng tôi tỏ ra rất tức giận. Anh không nói gì mà kéo vợ về nhà. Lúc về, chồng bảo tôi vào phòng. Chồng tôi đánh vợ rất dã man. Sau lần ấy, người tôi đau nhức, chân thì bị gãy phải vào bệnh viện bó bột. Tôi chỉ biết khóc thương cho số phận của mình. Liệu tôi có nên chấp nhận cuộc sống như thế này nữa không hay là bỏ về với bố mẹ đẻ. Nhưng nếu như vậy, tôi sẽ không được gặp con mình nữa. Tôi không biết phải làm sao bây giờ. Mọi người hãy cho tôi lời khuyên?
Thiên Thanh (Theo Giadinhvietnam.com)