Câu chuyện tôi kể ra đây giống như một câu chuyện bịa, nhưng không, nó hoàn toàn có thật và đó chính là cuộc đời của tôi.
Tôi lấy chồng ở cái tuổi 25, tuổi đẹp của độ xuân sắc. Ngày lấy chồng, tôi là đứa con gái hạnh phúc nhất, vì chồng tôi không những đẹp trai lại giàu có và quan trọng là tôi rất yêu anh. Với tôi, thế là viên mãn. Tôi mơ về một mái ấm có anh, có tôi và các con líu lo ca hát. Người phụ nữ chỉ cần như thế và một công việc bình thường nữa là đủ. Tôi cũng không phải lo toan quá nhiều về kinh tế vì chồng tôi đã gánh vác phần lớn rồi.
Đêm tân hôn, tôi thấy những biểu hiện lạ của chồng. Nằm bên cạnh vợ mà anh run lên, người có lúc cứng đờ như khúc gỗ. Có lúc anh cố gắng để chiều vợ nhưng chưa tới ‘nơi’ đã thất bại, không thể tiếp tục, rồi lại nằm thở hổn hển. Tôi cảm nhận được điều gì đó không hay và gặng hỏi chồng thì anh thú nhận, bao lâu nay anh đều bị như thế mỗi khi gần phụ nữ. Anh không thể làm một người đàn ông khỏe mạnh giống như những người khác. Tôi đã lờ mờ hiểu ra vấn đề. Người ta gọi đó là yếu sinh lý, nhưng xem ra chồng tôi ‘bệnh’ nặng, nặng hơn nữa là bất lực.
Đau khổ lấy phải chồng bất lực (ảnh minh họa)
Trước đây, chồng tôi cũng từng chung chăn gối với nhiều cô gái, thế nhưng anh chưa bao giờ có cảm giác hưng phấn giống như những người đàn ông khác vẫn có được. Thậm chí anh không thể làm gì, hoàn toàn bó tay trước những tình huống như thế. Có chăng cũng chỉ là vui vẻ thể xác bình thường.
Tôi khóc ròng suốt mấy ngày trời vì chuyện ấy. Tôi trách anh, giận anh, thấy mình giống như một con ngốc bị lừa phỉnh. Mẹ chồng tôi biết chuyện, anh biết chuyện, chỉ có tôi là không biết. Cuộc hôn nhân này với tôi mà nói, giống như một trò lừa. Nhưng nói cho cùng, anh cũng có nỗi khổ của anh. Một người chồng bất lực, làm sao có thể có đủ dũng khí để sẻ chia những việc đó.
Tôi cam chịu phần làm dâu, làm vợ này, vì nếu tôi bỏ cái gia đình giàu có này về, người đời sẽ cười chê. Họ sẽ cho rằng tôi tham tiền mà chịu báo ứng. Nhưng thật lòng, tôi yêu anh chân thành, không phải lấy anh vì tiền. Chỉ là giờ, tôi lo lắng cho tương lai, nếu anh cứ mãi bị vậy, không chữa được, tôi phải làm sao?
Tôi tìm mọi cách để chạy chữa cho chồng, hi vọng anh có thể sớm cho tôi một đứa con nhưng mọi việc làm trở nên vô ích. Anh vẫn vậy, vẫn không thể làm tròn trách nhiệm của người chồng. Tôi cứ cố gắng còn chồng thì buồn rầu, đau khổ thậm chí áy náy vì đã không thành thật với tôi. Nhìn nhưng giọt nước mắt của người chồng bất lực, tôi không kìm được lòng, lại càng thấy thương anh hơn. Trong khi anh lại con trưởng trong nhà, nên gánh nặng đè lên vai anh càng lớn.
Tôi tìm mọi cách để chạy chữa cho chồng, hi vọng anh có thể sớm cho tôi
một đứa con nhưng mọi việc làm trở nên vô ích. (ảnh minh họa)
Mẹ chồng tôi nhiều lần động viên tôi cố gắng bên chồng, chăm sóc chạy chữa cho anh. Nhưng gần đây, thấy biểu hiện của con trai, bà cũng tuyệt vọng. Có lần mẹ gọi tôi và và khóc: “Thằng N đã như thế, mẹ chỉ hi vọng ở con. Con cứu cái nhà này. Mẹ xin con, mong con hãy vì mẹ, vì chồng con mà kiếm cho mẹ một đứa cháu, dù bằng cách nào đi chăng nữa. Mẹ chấp nhận việc con ngoại tình với người ta, xin con. Nhưng hãy mang cháu về đây và mẹ sẽ coi nó như cháu ruột của mẹ, để cháu có thể nối dõi cái nhà này. Bí mật này mẹ sẽ chôn chặt mang theo khi mẹ nhắm mắt xuôi tay.” Những giọt nước mắt của mẹ khiến tôi vỡ òa, tôi thương mẹ thương chồng vì tôi thật lòng yêu anh.
Tôi đã vắt óc suy nghĩ suốt mấy ngày, cuối cùng tôi chấp nhận lời đề nghị của mẹ. Có con rồi lại được ở bên cạnh anh, tôi thấy mình có lợi hơn nhiều. Dù sao tôi cũng không thể bỏ anh, càng không thể sống bên cạnh người chồng mà mãi mãi tôi không được có thiên chức làm mẹ. Coi như viêc này vừa giúp anh lại giúp cả tôi nữa.
Tất nhiên tôi chọn cách ngoại tình. Tôi được thỏa mãn ham muốn thể xác và lại có con với người ta. Rồi cũng chẳng ai biết, đó không phải là con của chồng tôi. Tôi sẽ sinh cho mẹ một cháu trai nối dõi. Nhưng tôi sợ, việc này sẽ cuốn tôi vào con đường khác, sẽ khiến tôi dần chán chồng khi tận hưởng những cảm giác đê mê của đàn bà ở bên ngoài. Dù sao, tôi cũng sẽ làm tròn trách nhiệm của một người con dâu, một người vợ vì gia đình chồng. Còn tương lai ra sao, tôi phó mặc rồi, chấp nhận là người như thế, sống cho tới khi nào tôi cảm thấy chán thì thôi…
Bạn đang có những tâm sự, vui, buồn… muốn chia sẻ những bức ảnh đẹp, gửi lời nhắn (một bài hát, lời yêu, một tấm thiệp chúc mừng hay những dòng thơ nhỏ…) tới những người thân yêu của mình. |
Eva