Chuyện liên quan tới chồng tôi, người đàn ông mà tôi tin cậy, yêu thương. Tôi từng gắn bó với chồng, quan tâm chồng, lo lắng cho chồng, thế mà giờ chồng tôi lại khiến tôi ra nông nỗi này sao?
Hôm rồi được nghỉ, tôi đã ở nhà dọn dẹp cả ngày còn chồng tôi nói là đi công tác xa. Tôi cũng đành, một mình chăm lo cho gia đình, đi làm rồi lại về nhà nội trợ, chăm con. Cuộc sống chỉ có quanh quẩn như vậy nhưng với tôi, đó là hạnh phúc. Vì chồng, vì con, tôi làm tất cả. Chỉ cần mang lại niềm vui, những bữa ăn ngon và giấc ngủ ngon cho chồng con là tôi thấy hạnh phúc, làm tròn trách nhiệm rồi. Có lẽ, tôi không nhận ra, người đàn ông thường được voi đòi tiên. Khi đã có hạnh phúc, có được người vợ chu đáo chăm lo việc gia đình, họ còn cần hơn thế. Đó là chuyện ân ái vợ chồng, là chuyện gối chăn.
Chồng tôi vốn là người rất thích chăn gối vợ chồng, nên ngay từ ngày yêu nhau, chúng tôi đã đi quá giới hạn. Nhiều lần anh đòi hỏi và có những cải biến mới mẻ trong chuyện gối chăn. Anh thật sự là người đàn ông đam mê dục vọng. Tuy vậy, tôi không cho đó là điều xấu, vì anh luôn làm cho tôi cảm thấy thoải mái, được vui vẻ và hưng phấn.
Từ khi sinh con, tôi trở thành người phụ nữ khác, không còn cuồng nhiệt chuyện chăn gối nữa. Nhưng tôi không thể ngờ, chính việc tôi chăm lo cho chồng, quan tâm chồng từng bữa ăn, giấc ngủ lại khiến anh cảm thấy tôi chỉ giống như người đàn bà làm việc nhà ở bên cạnh anh, chứ không phải người vợ.
Tôi sợ hãi vì anh, tôi tưởng tượng ra bao nhiêu cảnh không thể nào nuốt nổi
về chồng của mình. Tôi bỗng sợ hãi, không dám nằm trên giường nữa.
(ảnh minh họa)
Tôi chưa từng nghĩ tới chuyện anh ngoại tình. Anh đi công tác xa suốt ngày, luôn luôn vắng nhà trong những ngày quan trọng, vậy mà tôi không hề nghi ngờ anh. Tôi còn nghĩ anh là người chồng tốt, chăm kiếm tiền lo cho vợ con. Thật tình, tôi cảm thấy yên tâm về anh, không một chút nghi ngờ.
Nhưng hôm nay, sau khi dọn nhà, tôi đã phát hiện ra chiếc áo lót của ai đó ở trong gầm giường. Chắc chắn không phải của tôi, tôi không hề có dùng lọai này. Vì tôi dùng thì tôi phải biết, tại sao lại không nhận ra cơ chứ. Một chiếc áo lót đen, kiểu rất lạ của đàn bà. “Hay là anh đưa gái về nhà?”, tôi chột dạ…
Chắc chắn là vậy rồi, người tôi nóng ran, tôi run rẩy tay chân, người không đứng vững. Chắc chắn là khi tôi vắng nhà, về nhà mẹ đẻ ở xa, cho con về thăm bà ngoại, anh đã đưa gái về nhà. Đúng rồi, thảo nào hôm đó tôi gọi mấy cuộc điện thoại anh không nghe máy, thảo nào…
Bây giờ thì tôi đã nghĩ, mình quá ngu muội. Tôi vẫn cứ tin anh, cho là anh tu chí làm ăn, vất vả nay đây mai đó vì con, vì vợ. Tiền anh đưa cho tôi đều tháng, nhưng từ lâu, vợ chồng không còn lãng mạn, mặn nồng. Tôi cũng quên mất nhiều việc phải làm, quên cả việc phải chăm sóc anh ra sao trên giường, phải chiều anh trong chuyện chăn gối thế nào. Đúng là tại tôi sao?
Có phải chính vì tôi mà anh trở thành người đàn ông như thế này? Chiếc áo lót ấy có lẽ là của người đàn bà nào đó vội mà không kịp nhặt khi rơi xuống giường. Có lẽ người đàn bà nào đó bị anh đè ngửa ra ở trên giường ngủ của chúng tôi.
Tôi sợ hãi vì anh, tôi tưởng tượng ra bao nhiêu cảnh không thể nào nuốt nổi về chồng của mình. Tôi bỗng sợ hãi, không dám nằm trên giường nữa. Nghĩ lại cảnh anh và cô ta ân ái với nhau, tôi thấy hoảng vô cùng. Trước giờ tôi đã nghĩ mình làm tròn trách nhiệm với gia đình, hóa ra là chưa. Thì ra, tôi đã biến mình thành đứa bù nhìn trong mắt người khác, biến tôi thành người đàn bà tội nghiệp. Mải mê chăm chồng, chăm con mà cuối cùng mất chồng vào tay người đàn bà khác không biết. Nhục hơn là anh ta đưa gái về tận giường. Thế này thì còn nói làm gì, đúng là quá nhục rồi, tôi đã không còn đường lui…
Theo Khampha.vn