Anh sinh năm 83, còn tôi 86, bố mẹ tôi bảo tứ hành xung, không hợp tuổi, nhất định không được lấy nhau. Nhưng bạn bè tôi nhiều người lấy nhau tuổi ấy lắm rồi, cũng chẳng ai làm sao. Nhiều người hạnh phúc vui vẻ, còn cái chuyện có làm sao thì là chuyện mê tín mà thôi.
Anh là một chàng trai tốt, công việc ổn định. Anh ăn nói dễ nghe, được nhiều cô gái theo đuổi. Nhưng chỉ có tôi lọt vào mắt xanh của anh và chúng tôi yêu nhau. Từ đó, chúng tôi không câu nệ gì cả, kiên quyết tính chuyện yêu đương và kết hôn. Nhưng tôi không lường trước được việc bị bố mẹ ngăn cấm. Bố mẹ tôi cũng chưa bao giờ nói về chuyện này, vì ông bà không phải là người mê tín, theo tôi được biết.
Nhưng đó chỉ là theo tôi biết, còn thực tế, bố mẹ tôi lại rất mê tín. Chỉ biết một trường hợp hai tuổi ấy lấy nhau không hợp thế mà bố mẹ tôi kiên quyết không cho tôi lấy anh. Bố mẹ bảo, không chê anh được điểm gì, chỉ tại tuổi tác như thế thì đành chấp nhận.
Tôi cũng là một cô gái có ăn, có học đàng hoàng. Lại có công việc ổn định và gia đình cũng khá giả nên bố mẹ nghĩ, tôi có thể lấy một người chồng tốt hơn. Tôi buồn lắm vì không ngờ, chính gia đình mình lại là người phản đối. Bố mẹ tôi nói, nếu tôi kiên quyết lấy anh thì đừng nhìn mặt hai người nữa.
Chỉ biết một trường hợp hai tuổi ấy lấy nhau không hợp thế mà
bố mẹ tôi kiên quyết không cho tôi lấy anh. (ảnh minh họa)
Tôi đau khổ, tuyệt vọng vô cùng. Bố tôi bảo, hôn nhân là việc hệ trọng cả đời, không thể đánh liều được. Nghe vậy, tôi cũng thấy phiền lòng. Tôi nói với anh, anh cũng buồn bã lắm và quyết định bàn với tôi chuyện mang bầu trước khi cưới. Anh nói, nếu làm chuyện đó, bố mẹ sẽ thương tình mà tha cho chúng tôi, sẽ phải đồng ý cho chúng tôi cưới. Ban đầu tôi sợ, vì sợ anh nói vậy thôi chứ anh không cưới tôi. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, anh có phải là Sở Khanh đâu, có phải anh cố tình làm vậy để khiến bố mẹ tôi hận vì đã làm hại đời con gái họ đâu. Anh là thành tâm yêu tôi mà.
Và thế là tôi đồng ý qua đêm với anh. Sau đó 2 tuần, tôi phát hiện mình có bầu. Khi tôi đưa anh về thú nhận với gia đình chuyện này, tôi bị bố tát cho một cái như trời giáng. Cả nhà ra ngoài, không ai nói câu nào. Từ hôm đó, bố tôi không ngó ngàng, còn mẹ tôi liên tục nói tôi là đứa con gái hư, không biết nghe lời, làm xấu mặt bố mẹ. Bố mẹ bắt tôi phải phá bỏ đứa con trong bụng, ông bà không cần biết đó là con ai, là cháu mình hay không cũng không quan trọng nữa, nhất định phải bỏ nó và chia tay anh.
Tôi đã dại dột làm ra chuyện này thì nhất định không cho tôi được toại nguyện. Bố mẹ không chút động lòng trước tình huống này và ông bà còn nói, dù là con gái họ có ế cũng không cho cưới kẻ hèn hạ như anh. Với bố mẹ, anh là gã hèn vì đã tính đến chuyện bỉ ổi để có được tôi. Tôi xót xa vô cùng. Chẳng lẽ tôi phải chia tay anh thật sao, nếu không thì tôi phải từ bỏ tất cả gia đình này để đến với anh. Nhưng thực lòng, tôi chưa dám mạo hiểm khi mà mình còn quá trẻ. Nhưng còn đứa con nữa, tôi phải làm sao bây giờ?
Theo Khampha.vn