Vợ chồng sống với nhau đã hơn 10 năm, vậy mà chưa khi nào tôi có thể ngờ được là chồng mình lại có thể đi ngoại tình, mà lại là với chính người yêu cũ. Tôi chua chát, tôi cảm thấy mình bị phản bội, cảm giác mình tự dưng trở thành người thứ 3 chen vào cuộc tình trước kia của họ, để rồi đến bây giờ phải trả giá bằng việc bị chính người yêu cũ của chồng phá hoại hạnh phúc. Nhưng tôi còn sốc, còn bàng hoàng hơn khi biết được sự thật mà bấy lâu nay chồng mình vẫn giấu giếm.
Đó chính là đứa con trai, đứa con trai duy nhất níu kéo tôi tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân này, níu kéo 2 vợ chồng tôi cùng cố gắng, nhưng mọi chuyện quá cay đắng với tôi. Khi tôi phát hiện ra, đứa con ấy chính là con của chồng và nhân tình, 8 năm trước, khi biết tôi không có khả năng mang thai, chồng đã đề nghị nhận con nuôi, tôi cảm kích, thấy có lỗi với anh vì không thể sinh con, nhưng tôi nào có ngờ, đứa con nuôi mà tôi rất mực thương yêu ấy lại chính là con của anh ta và người cũ. Sự cảm thông của anh ta dành cho tôi hóa ra chỉ là che lấp quá khứ của anh ta. Chỉ vì mẹ chồng tôi phản đối anh ta và người cũ mà anh ta chấp nhận từ bỏ tình yêu đó.
Khi tôi vô tình phát hiện ra, đứa con ấy chính là con của chồng và nhân tình, 8 năm trước
khi biết tôi không có khả năng mang thai (Ảnh minh họa)
Tôi hoàn toàn không biết gì về chuyện này ngoài chuyện anh ta đi lăng nhăng, nối lại tình xưa với người cũ, tôi vẫn chịu đựng, vẫn chăm con, vì niềm vui cuối cùng tôi có chỉ có con trai mà thôi, chồng có thể phản bội tôi, nhưng tôi sẽ không từ bỏ con mình. Nhưng, cái ngày định mệnh ấy cũng đến, cô bồ của chồng đột ngột xuất hiện trong bữa cơm tối khiến cả nhà tôi đều bàng hoàng:
- Thằng Bảo đâu, đưa thằng Bảo ra đây, nó là con tôi, tôi phải đưa nó đi
- Cô…cô làm cái quái gì ở đây hả, biến đi mau, cô nói linh tinh cái gì thế – Chồng tôi quát to
- Anh đừng lừa dối tôi và vợ anh nữa, chính anh đã nói dối tôi thằng bé đã chết khi vừa mới sinh, nhưng hóa ra anh lén lút đem nó về cho vợ anh nuôi, tôi đã biết hết mọi chuyện rồi, anh đừng hòng chối
- Cô…cô nói cái gì, tại sao thằng Bảo… – Tôi không còn đủ sức để nói hết câu khi chính tai nghe những điều cô ta vừa nói
- Cô im ngay…
Chồng tôi lao vào tát cho cô bồ một cái rồi kéo cô ta ra ngoài, nhưng bất chợt, mẹ chồng từ phía sau đang rất bình thản lên tiếng, trên tay bà cầm một bức vẽ, có lẽ do con trai tôi vẽ, bà dúi vào tay cô bồ của con trai rồi bất chợt quỳ xuống cầu xin:
- Tôi xin cô, Khanh, tôi đã sai, tôi đã ngăn cản cô đến với thằng Long, cũng chính tôi đã lên kế hoạch cho thằng Long bế bé Bảo về nuôi, nhưng tôi xin cô, hãy hiểu cho bà già này, cô hãy nhìn bức vẽ thằng Bảo vẽ đi, trong này có bố và mẹ nó, và người mẹ ấy là Lam, con dâu tôi hiện tại, giờ nó chỉ biết con Lam là mẹ nó, liệu cô có nhẫn tâm bắt thằng bé phải chịu cú sốc này hay không?
- Lam à, mẹ trăm ngàn lần cúi lạy xin con tha thứ, mẹ đã sai, mẹ và thằng Long đã lừa dối con, nhưng suốt 10 năm qua, mẹ lúc nào cũng coi con là con gái, lúc nào mẹ cũng yêu quý con,cũng vì tin con, yêu thương con nên mẹ mới muốn con chăm sóc bé Bảo, xin con… hãy hiểu cho mẹ, con muốn trừng phạt mẹ thế nào cũng được.
Mẹ chồng tôi khóc như mưa và luôn miệng cầu xin tha thứ, cô bồ thì sau khi nghe câu chuyện cũng ngồi sụp xuống nền nhà đấm ngực khóc không ngớt. Còn tôi, chỉ có tôi là kẻ ngốc duy nhất không biết chuyện này, tôi quay lưng bỏ vào phòng mà nước mắt tuôn trào, tôi cảm thấy mình bị cô lập, 10 năm qua, hóa ra tôi chỉ là kẻ thế chỗ trong căn nhà này, thằng bé không phải con tôi, nhưng tôi đã sớm coi nó như con trai mất rồi, tôi giờ phải làm thế nào đây. Tôi có nên dứt áo ra đi mà bỏ lại tất cả hay không?
Theo Motthegioi.vn