Vốn là một cô gái ngoan ngoãn hiền lành suốt ngày chỉ có ăn rồi học, rồi đến một ngày trái tim tôi rung động trước một anh chàng khéo nói chững trạc rất đàn ông. Yêu anh tôi bỏ bê việc học để dành nhiều thời gian cho tình yêu, hai chúng tôi suốt ngày quấn lấy nhau để rồi khi thấy trong người có những khác lạ thì cái thai đã gần 4 tháng. Tôi hoảng sợ tìm anh để báo tin thì mới tá hỏa biết anh đã có vợ con ở quê, thay vì quan tâm đến tôi thì anh bỏ rơi mẹ con tôi mà chạy trốn.
Tôi đành bảo lưu kết quả học để đợi sinh con xong rồi tính tiếp và chuyển đến một nơi mà không có người thân quen nào biết tôi. Sau nhiều tháng giấu giếm đứa con cũng ra đời, một mình đi sinh con tự chăm con, biết mình không có khả năng nuôi con nên vừa xuất viện tôi mang con đến gửi ở cổng một gia đình tử tế trong đêm khuya vắng người qua lại. Nhìn đứa trẻ khóc mà tôi thương vô cùng nhưng tôi không đủ can đảm đối mặt với dư luận. Tiếng khóc của đứa trẻ trong đêm đã đánh thức mọi người tỉnh giấc và nhìn thấy có người ra mở cổng tôi vội rẽ vào hẻm để bỏ đi tránh bị phát hiện.
Từ khi bỏ con đi tôi tiếp tục việc học hành và kiếm việc rồi chuyện yêu đương lấy chồng đã khiến tôi quên mất mình đã từng có một đứa con. Chỉ tới khi chồng tôi quyết định chuyển đến căn biệt thự mà anh mới tậu được từ một người bạn bị thua chứng khoán bán rẻ cho thì quá khứ như ùa lại trong tâm trí của tôi.
Sau nhiều ngày thăm dò hàng xóm, tôi biết được đứa con mình đang ở trong ngôi nhà nghèo khổ ngay bên cạnh căn biệt thự sang trọng của tôi. Vậy mà tôi cứ đinh ninh con mình sẽ được gia đình giàu có tử tế đó nhận thật không ngờ con mình lại chịu khổ sở trong căn nhà tồi tàn với hai ông bà già kia. Hàng ngày đứng trên ban công nhìn xuống thấy con làm việc vất vả lại chẳng được đi học mà tôi thấy thương quá nên thỉnh thoảng dẫn con gái sang để cho hai đứa trẻ làm quen với nhau biết đâu tôi có thể giúp nó được gì.
Nhưng hình như những món quà đắt tiền và tình cảm của tôi dành cho đứa bé khiến ông bà già không vui tỏ ra khó chịu tìm đủ mọi cách từ chối không nhận còn đuổi tôi về nữa. Tình thương và nỗi nhớ con quay quắt đã khiến tôi quên mất bản thân mình là ai nên trong một lần gặp thằng bé ở cổng tôi mừng quá ôm chặt lấy nó và nói cho nó biết mình là mẹ của nó. Thằng bé chẳng chịu chấp nhận mà còn chạy một mạch về nhà khiến tôi cảm giác hụt hẫng như bị mất một thứ gì rất quý giá.
Vừa bước chân ra khỏi nhà tắm thì thấy ông bà già cùng với đứa con riêng của tôi đang ngồi uống nước với chồng tôi khiến tôi bắt đầu thấy lo sợ, không biết họ đến đây định làm gì đây. Ông già tỏ vẻ từ tốn nói:
- Hôm nay tôi sang đây để nói chuyện thẳng thắn với anh chị, vợ chồng tôi đã già cả rồi chẳng biết sống được bao lâu nữa, thằng bé này chúng tôi nhặt được rồi mang về nuôi, nếu chị nhà yêu quý nó như con thì chúng tôi sẵn sàng để cho gia đình chị nuôi nó được ăn học đàng hoàng thành người chứ vợ chồng tôi chỉ có thể cho nó ăn đủ ấm cái bụng.
Chồng tôi tỏ vẻ khó chịu:
- Cháu cảm ơn bác đã đánh giá tốt về gia đình cháu nhưng vợ chồng cháu không có ý định nhận con nuôi, vợ cháu đang có bầu đứa thứ 2 rồi.
- Tôi cũng chẳng muốn cho thằng bé đi đâu nhưng buổi chiều thấy thằng bé chạy về bảo chị nhà nhận thằng bé là con còn chị ấy là mẹ nên muốn cho mẹ con nó được đoàn tụ, còn nếu anh chị không muốn nhận thì vợ chồng tôi vẫn coi nó như con cháu của mình vậy chúng tôi ăn gì nó ăn đấy thôi. Từ ngày mai anh nhắc với chị nhà đừng có bao giờ quấy rầy cuộc sống yên ổn của thằng bé nữa không nó lại ngộ nhận thì tội nó.
Ông bà già thở dài ra về, còn tôi tim đập thình thịch sợ bị chồng biết được quá khứ, chắc lần sau tôi phải cẩn thận với ông bà già ghê ghớm này thôi. Chồng tôi chỉ nhắc nhở tôi đừng có tốt bụng quá mà người ta coi thường đấy. Từ vụ đó tôi sợ ông bà già quá nên không dám lại gần ngôi nhà đó nữa mà chỉ dõi theo con từ xa.
Chuẩn bị đồ sinh con nên tôi mang hết quần áo cũ của đứa đầu ra giặt, dưới đáy tủ tôi nhặt được một tờ giấy kết quả xét nghiệm AND của một nữ giới và một nam giới kết luận hai người là mẹ con. Cứ nghĩ là bị anh ấy phát hiện nhưng khi nhìn kỹ năm sinh của hai người thì không phải của tôi, chẳng nhẽ anh có quá khứ dấu mình hay anh có con riêng mà tôi không biết.
Trong lòng tự nhiên tôi thấy nóng hừng hực kèm theo nỗi ghen tức rất khó chịu, ngay lập tức tôi gọi điện cho chồng về gấp, dù anh ấy bảo bận họp nhưng tôi giả vờ bị đau bụng sắp đẻ để bắt anh về giải thích chứ tôi không chịu được uất ức này. Vừa bước vào nhà anh cau có bảo:
- Anh đang có cuộc họp gấp vậy mà phải về nhìn em có biểu hiện đẻ đái gì đâu? Có chuyện gì mà em giục ầm ầm vậy?
Ném tờ giấy xét nghiệm AND lên bàn tôi lớn tiếng:
- Anh có con riêng với con nào mà dấu em phải không? Em thật không ngờ anh lại là con người đểu cáng bỉ ổi vậy, em không chấp nhận được người chồng phản bội vợ con, đêm ngủ với vợ ngày đi với bồ.
- Câu này anh phải hỏi em thì đúng hơn, tờ giấy này là kết quả của em với đứa trẻ hàng xóm đấy, anh đã cố tình dấu đi để gia đình được yên ổn ai ngờ em tìm thấy, tưởng em sẽ biết đường mà im đi đằng này lại thể hiện như mình tốt đẹp lắm. Lại còn ghen tuông chửi mắng chồng em thấy mình có xứng là vợ của anh không.
Bị anh phát hiện ra quá khứ tôi sợ quá vội quỳ xuống khóc lóc van xin chồng tha thứ:
- Anh đã bỏ qua cho em được gần năm nay rồi thì anh hãy coi như ngày hôm nay chưa xảy ra điều gì mà cưu mang lấy mẹ con em đừng bỏ mẹ con em anh nhé, cũng chỉ vì yêu anh sợ mất anh em mới có thái độ như thế. Em hứa sẽ mãi là người vợ thủy chung của anh người mẹ tốt của các con, hãy cho em cơ hội.
- Thôi đứng lên đi kẻo ảnh hưởng đến con, khi nào em sinh xong vợ chồng mình sẽ chuyển đến ngôi nhà khác để ở còn ở đây anh làm ăn không ổn.
Ở xa cũng tốt biết đâu tôi có điều kiện giúp con dễ dàng hơn ở gần thì sao. Và hi vọng sẽ có ngày anh mở rộng tấm lòng để mẹ con tôi đoàn tụ.
VA (Theo Giadinhvietnam.com)